Đọc Truyện

Đọc truyện Thả Hồn
Đọc truyện Lệ Hải Đường full
Đọc truyện Tháo Chạy full
Đọc truyện Tiết Hoa full
Đọc Truyện Kiếp Yêu full
Đọc Truyện Bụi Trong Ngực full
Đọc Truyện Chiếm Ngự full
Đọc Truyện Thêm Sắc full
Đọc truyện Hai Chị Em full
Đọc truyện Tôi Đã Sống full
Đọc truyện Duyên Phận Full

Hiển thị các bài đăng có nhãn đọc truyện Lệ Hải Đường chap 17. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn đọc truyện Lệ Hải Đường chap 17. Hiển thị tất cả bài đăng

20 thg 7, 2017

Chap 17 truyện Lệ Hải Đường - tg Huyền Thu

Chap 17: Lệ Hải Đường 🌺🌺🌺

Người ta nói với em rằng giờ anh đã thay đổi và em đã chứng kiến điều đó ,chỉ có điều em chỉ mong anh hãy là 1 vị vua uy nghi để người đời k gọi anh là 1 kẻ bạo chúa ...( Trời nổi cơn gió to những cánh hoa bay lất phất quanh chúng tôi)...bất giác Thành gục vào vai tôi ( anh ta say)
- Đứng yên ( má anh ta tựa vai tôi) tôi ghét cô bởi vì cô là loại đàn bà k đáng để nhắc đến ,khi tôi đau khổ nhất thì cô lại bên người khác và khi tôi thành công nhất cô lại xuất hiện,hãy cút đi khuất mắt tôi...
- Anh thật sự nghĩ tôi là người như thế sao?
- Cuộc đời tôi hôi hận nhất đó chính là đã gặp và yêu cô ( Thành đứng dậy nhìn thẳng vào tôi,hoa cứ vậy rơi đầy chân chúng tôi)
- Tôi chỉ muốn đến để biết anh còn ổn hay không giờ tôi thấy rồi thì tôi sẽ đi ,tôi chúc anh hạnh phúc con đàn cháu đống ( Thành quay đi vụt biến mất theo những cánh hoa tôi tóm k kịp chỉ còn lại những cánh hoa tôi nắm trong không trung) anh thật sự quên tôi rồi và hơn thế nữa anh hận em thật rồi ( tôi ngồi gục dưới những tán hoa)...thà k gặp còn hơn chỉ là k yêu nhau nữa thôi sao đau đến vậy?....
(N): Thành đứng lên trên mái chính cung nhìn xuống dưới hoàng cung và thở mạnh ngửa mặt lên trời
Quyên: Trời trở lạnh rồi xin người hồi cung
- Ngày mai ta không muốn thấy cô ta xuất hiện trong cung nữa
- Tiểu nhân hiểu thưa điện hạ nhưng tiểu nhân xin mạn phép nói 1 câu được không ạ,người thật sự để cô ý ra đi thât sao,chẳng phải đó là người mà điện hạ yêu ( Thành quay lại nhìn Quyên với đôi mắt đen xì ,Quyên quỳ vội xuống) tiểu nhân đã xin phép rồi mà ...
- Đối với ta k có chữ yêu từ lâu rồi,cô ta hay bất kì người đàn bà nào đó chỉ như 1 ngọn cỏ để ta bước qua mà thôi,cô ta kp là ngoại lệ...( Quyên ộc máu mồm ra dường như Thành dùng ma thuật)
- Cám ơn điẹn hạ khai ân tiểu nhân sẽ k nhắc lại chuyện này 1 lần nào nữa ( Thành vụt biến mất)
Tôi trở về cung mà lờ đờ vô hồn,mình đã được nghe câu trả lời rồi anh ta giờ có rất nhiều đàn bà,ngay từ đầu anh ta đã k chọn mình,chỉ vì mấy câu sáng nay mà mình mơ mộng rằng ng đó còn quan tâm ,hoá ra a ta chỉ trêu đùa mà thôi ,trêu đùa ( Tôi gục đầu nói câu trêu đùa trong uất nghẹn)...tình yêu là gì đối vs anh ta nó có thể là bông hoa đẹp để anh ta gài ngực nhưng cũng có thể để anh ta dẫm nát chỉ trong vài giây,mình quên rằng anh ta từng bỏ cô gái kia ngay khi gặp mình thì mình là gì đâu cơ chứ đồ ngu ạ tại sao lại quay lại đây...( tôi gõ đầu vào tường)...Sáng hôm sau tôi dọn dẹp rồi đóng cửa lại vừa quay ra tôi gặp cúc ( Cúc đang bế chậu nước rồi rơi bộp xuống nền)
Cúc: Tiểu thư có đúng là người k ( cúc chạy đến bên chân tôi khóc lớn) tiểu thư ơi xin đừng bỏ em ,người đi đâu thì đi chỉ cần đừng bỏ em lại em nhớ tiểu thư lắm ( tôi ngồi xuống lau nước mắt cho cúc) ...
- Cậu nhận lầm người rồi
- Không thể nào đúng là tiểu thư dù có nói gì chỉ cần nhìn ra tiểu thư em chắc chắn ,có lý do gì đó khiến người rời nơi đây phải không.
- Mình sẽ k ở đây nữa hãy thay mình chăm sóc cho Điện Hạ nhé ...
- Tiểu thư nỡ bỏ rơi người hay sao
- Người k cần đến m nữa ,xung quanh người là bao cô gái xinh đẹp họ xứng đáng với người hơn mình
- Tiểu thư có biết hôm đó điện hạ mặt cắt k còn giọt máu nhưng vẫn đến bên giương của người và rồi đóng cửa khi tiểu nữ vào thì tiểu thư đã biến mất còn Điện Hạ nằm trên vũng máu
- Là sao em nói rõ đi
- Em chỉ biết vậy thôi và người bị vu oan là giết tiên đế và giết thái tử mới đăng cơ nên bị tra tấn và bị tử hình,khi đi qua cung tiểu nữ thấy rõ người trên thân thể đầy vết bị tra tấn hành hung
- Mình không biết thật sự không biết ,mình...
- Người yêu tiểu thư đến vậy tại sao tiểu thư luôn bỏ người lại vậy,k lẽ tiểu thư k yêu điện hạ 1 chút nào sao
- Không có mình rất yêu người đó chỉ là mình ,mình kb Điện Hạ lại xảy ra nhiều chuyện đến vậy khi đó chắc người tuyệt vọng lắm vậy mà mình...( tôi nhăn mặt) k dc mình phải đi hỏi rõ ...
- Chính cung sao có thể vào được tiểu thư nên chờ cơ hội...
- Mình k thể chờ được mình cần hỏi rõ và tại sao người đó lại hận mình ( tôi chạy 1 mạch và cứ vậy vô hồn chạy tới) em nhất định sẽ hỏi rõ ( Tôi va bộp vào Quyên) ...
Quyên: Cô chưa đi sao
- Tôi cần gặp điện hạ
- Cô nghĩ mình là ai mà nói gặp là gặp dc,mau đi đi tôi nể tình xưa sẽ k truy cứ ( tôi bám áo Quyên)
- Xin hãy giúp tôi ,tôi hỏi xong sẽ đi ngay được k
- Người đâu lôi cô ta đi ( cung nữ đi ra kéo tôi)
- Đừng xin anh đấy tôi chỉ hỏi 1 câu thôi xin hãy giúp tôi ( Quyên thở dài quay đi)
- Buông cô ta ra ( họ buông tôi chạy ra chỗ Quyên)
- Hãy giúp tôi chỉ 1 lần thôi
- Điện Hạ sẽ giết tôi mất nhưng tôi đưa cô tới vì lương tâm hãy giúp người xoá bỏ nỗi hận trong lòng ...
- Được nhất định mà người đang ở đâu ( Quyên búng tay tôi đang đứng ở Chính cung)
- Từ đây vào kia cô phải đi 1m có thể sẽ mất mạng cô có còn dám đi không
- Tôi đi chứ,tôi k sợ
- Kia là Chính Cung Thuỷ nơi người đang tu luyện bất kì ai cũng k đươc đến gần ngay cả tôi
- Vậy sao anh đưa tôi tới vậy
- Để thử cô nếu cô còn yêu người thì cô hãy tự quyết định 1 là sống hai là chết nên nếu tôi là cô tôi sẽ quay về cuốn gói khỏi đây ( tôi k nghe Quyên nói nữa mà quay đi 1 mạch trên con đường dẫn tới Chính Cung Thuỷ)...con đường vắng tanh ảm đạm không khí hơi ghê sợ tôi vừa đi vừa sợ nhưng nắm chặt tay lầm bầm...mạnh mẽ lên nào sẽ không sao đâu ( đến nơi gọi là Thuỷ Cung tôi nhìn cảnh vật nơi đây rất đẹp rất nhiều loài hoa đang nở rộ tôi thò tay hái 1 bông hoa cài vào tóc...đẹp quá ( tôi ngó xung quanh rồi đi theo con đường có tiếng đàn ,con đường rất dài đến nơi tôi thấy Thành đang trong bộ vest đen và đang gẩy đàn khuôn mặt khiến tôi giật mình...1 khuôn mặt biểu hiện sự chết chóc đôi mắt anh ta đen xì ...tiếng đàn gẩy 1 nhanh tôi thấy đau khắp thân thể ,các loài hoa chợt như nói như tiếng người
- Cô ta là ai...( 1 dây hoa quàng vào chân tôi 1 dây khác quàng vào cổ tôi) dám quấy rầy giấc ngủ của Hoàng Đế ( tôi thật k tin nổi các loài hoa đang phát ra tiếng)...tiếng đàn hết...vụt trước mặt tôi Thành với đôi mắt đen nhìn tôi như thể tôi như 1 sinh vật đáng chết...( các dây quấn quanh tôi vội vã lùi đi)...tôi cúi xuống thở mạnh dưới chân Thành...
- Đây là đâu vậy sao Hoa có thể nói tiếng người được vậy...
- Cô muốn gì nói nhanh rồi đi đi ( Anh ta quay lưng lại)...
- Tôi muốn hỏi vì sao anh lại hận tôi ,có phải khi anh đau khổ nhất tôi đa k ở đây phải không,tôi biết rồi tôi xin lỗi anh được k ,anh đã vì tôi
- Cô nhầm rồi tôi sống vì chính tôi ( Tôi đứng dậy nhìn thẳng vào Thành)
- Anh hãy nhìn thẳng vào tôi nói rằng anh không cần tôi nữa ,tôi sẽ đi và nếu anh nói cần tôi có chết cũng sẽ ở bên cạnh anh ( Thành lặng yên đôi mắt vẫn đen xì anh ta quay lại nhìn HĐ)
- Tôi không cần đàn bà ( Khuôn mặt vô cảm)
- Vậy tại sao anh lại cứu tôi bao làn và trước đó chẳng phải anh rất yêu tôi sao
- Ngày hôm qua đã khác hôm nay dù cô có chết trước mặt tôi,tôi cũng k quan tâm ( tôi bất giác sơ lên môi Thành)
- Em tin rằng anh nói dối ,ngày xưa anh nhớ không anh,anh nói là ngày thành đôi sẽ không xa đâu em à,rồi sau đó chẳng biết ai sai lỡ mất tương lai cứ thế xa nhau thôi...( vừa nói mồm tôi ộc máu ngay trước mặt Thành) thiêng thật đấy dường như em lại có vấn đề rồi ( Thành đôi mắt chuyển về bình thường tôi nhìn vào dôi mắt Thành rồi cười) không yêu thì làm bạn có sao đâu ,tôi hiểu rồi tạm biệt ( tôi quay đi lảo đảo đi ra con đường trở về vừa đi vừa thở mạnh)...sao mắt mình hoa thế này nhỉ ...sao máu mồm chảy ướt đẫm áo vậy ...k lẽ bị trúng độc gì rồi ( Tôi thấy khó thở khuy quỳ gối xuống đất ôm cổ) khát quá mình khát nước ...cố lên ( cố đứng dậy chợt có bàn tay đỡ tôi,tôi ngẩng lên k phải Thành đó là Quyên)...
Quyên: Tôi sẽ đưa cô ra cô cố lên đã trúng độc hoa rồi ...( Quyên bỏ bông hoa trên đầu tôi)
- Vậy là anh ta nói đúng anh ta có thấy chết cũng sẽ k cứu
- Người giờ đã k còn như xưa tôi đã cảnh báo cô rồi ,tôi biết người sẽ k giết nhưng mà cô lại trúng độc ngoài ý muốn rồi ,hoa ở đó và tiếng đàn người gẩy là chất kịch độc ăn cái này đi ( Quyên đưa cho tôi 1 chiếc lá vừa nhai tôi vẫn cười nhạt)
- cám ơn anh nhưng tôi đã nói được ra lời với người đó rồi ,chúng tôi đã kết thúc thật rồi ( tôi lịm)...
(N): Thành vẫn đứng đó lặng yên nhìn con đường mà HĐ đi ...( các loài Hoa nhìn theo Hoàng Đế)...Ta cảm thấy không còn yêu cô ta nữa đó là sự thật ....( lời anh ta nói vô hồn rồi lại tiếp tục ngồi gẩy đàn với khuôn mặt lầm lỳ...)
Tôi thấy tiếng gọi của Trâm
Trâm: HĐ cậu tỉnh chưa ( tôi mở mắt) ...
- Chết rồi mấyh rồi
- 5h chiều rồi cậu ngủ 2 ngày rồi
- Trơi 2 ngày á thế này lỡ mất quay về rồi lại phải chờ 1 tháng nữa chết mất Trà sẽ giận mình mất
- Cậu k nhớ bị ngộ độc à nghe nói câu bị ngộ độc
- Vậy à sao tớ không nhớ gì nhỉ ( tôi nhớ mọi thứ trừ Thành) tớ thấy quên mất điều gì đó ...
- Hâm à cậu nhận ra mình không
- Có chứ cậu vào cung làm tú nữ cùng mình mà( tôi gãi đầu)
- Dc rồi nghỉ ngơi đi tối nay bên chính cung có tiệc mừng cho Hoàng Đế mới chiếm được 1 đất nước nữa...
- Vậy à uk mình biết rồi ,sao mình nhớ Trà đưa mình đến đây còn vì sao thì k nhớ và sao mình nhớ mọi thứ mà chỉ có cái gì đó mình quên hay sao ý nhỉ
- Cậu điên rồi hôm nay ngày cung nữ được gặp ngươi thân đấy cậu mau ra đi chắc bố mẹ đang chờ
- Mình đi luôn đây ( tôi vui vẻ đi ra phòng gặp bố mẹ thấy họ và bà cô tôi nhẩy lên sung sướng) ba người có mang quà cho con không đấy
- Có chứ bố mang cho con rất nhiều vải đây
Bà Cô: HĐ sao con lạ vậy
- Có gì lạ đâu ạ
- Sao con vui vẻ vậy
- Thì k lẽ phải buồn ư bà cô thât là
- Cháu gặp Hoàng Đế chưa?sao rồi
- Cháu gặp rồi nhưng k nhớ mặt sao vậy ạ cháu có được chọn đâu ( bố mẹ và bà cô ngỡ ngàng)
Mẹ: Con nói con k nhớ mặt Hoàng Đế là sao con sao vậy ( bà cô lặng người)...
Bà Cô: Có gì đó lạ rồi con bé k thể hồn nhiên vô tư như này được con bé quên kí ức về ông ta rồi.
Bố: Sao lại vậy sao có thể vậy được
- Có lẽ do cậu ta làm,cậu ta muốn cắt đứt với con bé thật rồi
Tôi: Bà cô nói gì vậy?
Mẹ: Con thật sự kb mặt Hoàng Đế thât sao
- Con chưa gặp mà ,mà bà cô này bà cô ra vườn vải nhắn vs Trà là 1 tháng nữa cháu sẽ tìm cách trở về bị lỡ rồi đáng lẽ là hôm kia do cháu bị ngộ độc,bố mẹ đừng lo gì nhé con vào cung theo đúng quy định bố mẹ sẽ k bị quở trách là con vui rồi ( hoàn toàn quên đi mục đích vào cung)...
Bố: Thế cũng tốt quên là tốt
Bà Cô: Thật sự hết cách rồi kí ức của cháu về cậu cậu ta chỉ có cậu ta mới có thể trả cho cháu,đừng buồn quên dc là tốt dù sao cậu ta làm vậy chứng tỏ k muốn vướng bận gì với cháu nữa...
- Bà cô và bme nói toàn khó hiểu con lấy vải nhé,lấy tất nhé ( tôi ôm cả thùng vải bố mẹ thờ dài)
Bà Cô: Nhớ là 1 tháng nữa xin về để quay về tránh gặp mặt Hoàng Đế rõ chưa
- Ầy có phải muốn là được đâu mà các cô gái trong cung đẹp lắm có mơ cũng k dám ( tôi cười tươi rồi ôm đồ vào...vào cung tôi hô lớn đám cung nữ) này lại đây quà quê của bố mẹ mình đấy vải nhà trồng ăn hạt nhỏ mê ly luôn ( tôi cười tươi phân phát cho mọi ngươi)
Trâm: này k có phần của mình à
- Có chứ sao không đây ăn bao nhiêu tuỳ thích
(N): Thành đang tắm Quyên đang bóp vai
Quyên: Tiểu nhân đã cho cô HĐ quên đi kí ức về người như lời người dặn rồi
- Tốt lắm ta thấy cô ta còn trong cung tại sao cô ta chưa đi
- Nếu để về thế giới kia thì 1 tháng nữa vào ngày răm mới được ạ .( Thành đứng dậy Quyên quàng áo)
- Đêm nay ta sẽ tới chỗ Như Ý
- Dạ tiểu nhân sẽ đi báo ngay ạ ( Thành biến mất Quyên thở mạnh) người hết yêu cô gái đó rồi sao,người thật tàn nhẫn ....
Tôi ăn vải nhiều đến nỗi nóng quá ngồi quạt với đắp đá lên mặt...
Trâm: Chết rồi tối đi tiệc mà mình cũng ăn lắm giờ mặt đỏ hết lên rồi
- biết sao được tại ngon quá mà ( tôi cười hớ hớ)
- Cươi bé thôi mà sao cậu thay đổi nhanh thế,trước cứ lầm lỳ bh thì nói nhiều cười nhiều hơn
- Thế à mình là người nvay à ( tôi soi gương)
- Uk thôi có lẽ do cậu hết bị trầm cảm,thôi cpi cho mình đi còn đi tiệc nữa ...bố mình nói kiểu gì cũng phải được làm quý nhân
- Sẽ được thôi mà mình tin cậu làm được cậu xinh đẹp lại hiền hoà đủ để dc làm rồi
- Hy vọng tối nay điện hạ sẽ qua đây
- Cố lên nhé ( tôi đập tay Trâm)...

Đọc tiếp truyện Lệ Hải Đường chap 18