Đọc Truyện

Đọc truyện Thả Hồn
Đọc truyện Lệ Hải Đường full
Đọc truyện Tháo Chạy full
Đọc truyện Tiết Hoa full
Đọc Truyện Kiếp Yêu full
Đọc Truyện Bụi Trong Ngực full
Đọc Truyện Chiếm Ngự full
Đọc Truyện Thêm Sắc full
Đọc truyện Hai Chị Em full
Đọc truyện Tôi Đã Sống full
Đọc truyện Duyên Phận Full

Hiển thị các bài đăng có nhãn đọc truyện Thả Hồn chap 21. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn đọc truyện Thả Hồn chap 21. Hiển thị tất cả bài đăng

8 thg 8, 2017

Cháp 21 truyện Thả Hồn - tg Huyền Thu

Chap 21: Thả Hồn 👤👤👤🌸🌸🌸

Lời của người đàn ông này khiến tôi dường như k thể nói thêm được lời nào nữa ( K gạt tay tôi quay đi)
K: Nhốt lại ( Tôi rơi nc mắt lã chã nhìn bóng dáng người đó đi dần khuất )
Bà cô: Mình ơi ,,,mình có sao k
Lão Đại: Do anh chủ quan anh nghĩ nó sẽ k làm phản nhưng anh đã sai
_Lúc này điều đó k qtrong nữa rồi
_Em k cần nói dối để cứu anh cô gái đó là vợ nó em đang nhờ cô gái đó giúp sao thật sỉ nhục
_Nó là con chúng ta k sai ,đứa bé đó chính là con của anh và em ngày đó ( Lão đại buông thõng tay)
_Em nói cái gì ( Thương vẫn ngồi đơ người thư kí Trần và đám đệ ra)
Thư kí T: Phu nhân xin thứ lỗi ( thư kí T kéo tôi và hai người họ lại 1 phòng vết thương của lão đại chỉ xượt qua nhưng họ k cấp cứu chỉ băng tạm thời,,,tôi ngồi vô hồn trong xó)
Bà cô: Con à
_Xin cô đừng gọi như vậy ,cháu biết cô làm vậy để cứu ck của mình,k sao cả
_Ta là mẹ của con đứa trẻ trong ảnh ( bà cô dơ lên tấm ảnh ở chiếc dây truyền trên cổ bà và đứa trẻ trong ảnh là tôi) ta xin lỗi con
_Đừng nói nữa (tôi ôm đầu) xin bà đừng nói nữa
_Con à mẹ sai rồi ( bò tới chỗ Thương) mẹ đã hối hận ngay sau đó 1 tuần mẹ đã đi tìm con nhưng k có tin tức gì cả
_Bà nói dối tôi chỉ có 1 mẹ tôi k có mẹ nào khác
_Mẹ xin lỗi khi đó mẹ còn quá trẻ và dại dột mẹ xin lỗi con Thương à...( tôi ôm đầu hoảng loạn,lão đại bật khóc)
Lãi Đại: Là lỗi ở ta ,ta ngày đó k dám cưới mẹ con chỉ vì ta đã có vợ sau đó khi chúng ta chia tay,ta đã tìm mẹ con và chúng ta đã tìm con từ rất lâu rồi hãy tha lỗi cho ta ,ta còn từng cho người đâm con của mình ( lão đại khóc lớn và mẹ cũng vậy 3 người trong 1 căn phòng người đau đớn người hoảng loạn kẻ tự dằn vặt bản thân)...
(N): K gạt nước mắt ánh mắt anh ta nhìn thẳng ra hướng biển ...K chạy thật nhanh ra bãi cát trắng và anh ta gào lên
K: Tại sao ,ông đang trêu ngươi tôi phải không ông trời tại sao ,tại sao lại đối xử vs tôi như vậy người mà tôi yêu lại là con của kẻ thù ,tại sao ( K lao ra dòng nước anh ta vục đầu xuống biển gào lên trong đau đớn)...ngẩng lên khi đã thấm mệt K nhìn ánh hoàng hôn : " Hết thật rồi,thật rồi K ngã gục trên bãi cát,Thư kí T chạy tới
Thư kí T: cậu chủ xin cậu đừng vậy ( K dơ tay ý k sao)
_Hết thật rồi ( K che tay lên mắt mồm cười như kẻ điên lẩm bẩm câu hết thật rồi nhưng thư kí T nhìn thấy nước mắt của cậu chủ mình đang chảy ra ,K cứ vậy cố như cứng rắn nằm cười trên bãi biển)...
Tôi ngồi lầm lỳ 1 góc còn lão đại đang rét run vì cơn sốt do vết thương ...
Lão Đại: Con có đói k
_Đừng gọi tôi là con ,tôi ghê tởm các người
Mẹ: Mẹ hiểu tâm trạng con mà hãy cứ trách mẹ thôi ông ý k có lỗi lỗi ở mẹ ( tôi cười nhếch mồm)
_Trách bà ,bà là ai nhỉ phu nhân cao quý còn tôi chỉ là đứa trẻ mồ côi,mồ côi mà thôi ,tôi có 1 ng mẹ dang tay đón tôi khi tôi bị bà bỏ lại ,bị xe đụng người tôi đầy máu bố mẹ tôi đã đứa tôi đi viện và nhận nuôi tôi khôn lớn,rồi là gì nào khi tôi sinh con mẹ đã trách tôi chửa hoang nhưng vẫn âm thầm gửi gạo bỉm và sữa cho tôi còn bà khi đó bà đang ở spa hay 1 thẩm mỹ viện hay đi uống vài ly trà đàm đạo và giờ đây khi tôi có gia đình thì các người lại là kẻ thù của ck tôi vậy tại sao các người k bóp chết tôi từ khi sinh ra đi ,lại để tôi sinh ra với 1 số phận bi đát đến vậy ( tôi cười Lão đại xua tay)
Lão Đại: Bố sẽ bù đắp cho con mà nhất định ( mẹ cứ ngồi khóc còn bố đôi môi tái nhợt)
Mẹ: Các người mau nói với cậu K lỗi của chúng tôi k lquan đến cô gái này thả cô gái này ra ( họ k trl)...đến đêm tôi thấy lão đại sốt co giật giống tôi ngày trước ,mẹ hoảng loạn gõ cửa ) cứu người gấp lão đại bị co giật rồi hãy cứu ông ý ( tôi ngồi nhìn bố đẻ mình co giật dù giận họ nhưng lòng bất an rất nhiều) ...cánh cửa mở ra thư kí T đi vào
Thư kí T: Giơ đây ông ta k còn là lão đại nữa xin bà ăn nói giữ mồm
Mẹ: Dc ,,,dc chỉ cần giúp ông ý làm ơn
_Lão đại muốn ông ta chết thì ông ta k có đường sống bà nên xd tâm lý đó đi ( mẹ quỳ xuống chân thư kí T)
_Hãy cứu lấy ông ý xin anh mà chúng tôi sẽ biến mất khỏi nơi này k tham gia hay phản động lại ...
Thư kí T: Từ trc đến nay các lão đại hay có câu diệt cỏ phải diệt tận gốc xin bà hãy nhớ cho ,nghi thức lên lão đại sẽ diễn ra vào tối nay ,ngay sau khi kết thúc cũng là lúc ông ta phải chết ...( mẹ ngồi mất hồn)
Tôi: Thư kí T,dù sao tôi cũng từng quen anh xin anh hãy cho chúng tôi ít thuốc hạ sốt và băng gac tiệt trùng và nếu có thể xin anh hãy cho ông ý 1 bát cháo ( Thư kí T thở dài)
_vâng tôi hiểu rồi ( họ mang đồ tới tôi hoà nước rửa vết thương và băng bó lại vết thương sau đó cho bố uống hạ sốt )...hai mẹ con thay nhau trông và chăm sóc bố ...
Mẹ: Cám ơn con ( tôi sắn tay áo lau cho ông)
_Tôi chỉ k muốn ông ta chết trước mặt tôi thôi ...( mẹ lại bật khóc )
_Mẹ sai rồi con cả đời mẹ sai lầm lớn nhất là bỏ con ở lại
_Bà k cần tỏ ra thương cảm có mẹ nào bỏ con của mình đâu,lòng bà cũng sắt thép lắm phải không ?( tôi nhếch mồm)...
(N): Kiều đứng cho người làm thay đồ mặt anh ta vô hồn ,mặc bộ vest đen kẻ viền trắng cổ đeo nơ lịch lãm và thư kí T đi ra choàng chiéc áo ngoài màu đen lên người K rồi cúi đầu
_Lão đại mãi tồn tại trong lòng bầy tôi ( K xua tay)
_Bỏ qua mấy thủ tục rườm rà đi ( K quay đi đứng trên ban công phía dưới là đàn em rất đông đứng nghiêm nghị cúi đầu)
Đàn em : Cung nghênh lão đại thứ 6 của Kỉ Hội ( K đưa thuốc lên mồm thư kí T châm thuốc)
K: Hôm nay là ngày tao chính thưc lên lão đại vị trí 4 phương tao sẽ bầu chọn vào 1 tuần sau ai dc tao chọn hãy cố làm hết sức mình dốc lòng vì Kỉ Hội ( K hút sâu điếu thuốc thở ra họ hô lớn)
_Vâng lão đại
K: Cuộc chơi bắt đầu hãy chọn bất kì cô gái nào bọn mày thích trên đảo này ,tao tặng
_Cám ơn lão đại rất nhiều ( K quay đi )
Thư kí T: cậu chủ thiếu gia đã được đưa qua đó vậy còn về phu nhân và ông ta thì sao ạ
_Đưa cô ta tới đây
_Vâng ...
Tôi ngồi nhìn mẹ chăm sóc cho người mà gọi là bố của tôi,có lẽ bà rất yêu ông vì bà tỉ mỉ từng chút một ( cánh cửa mở ra)
Thư kí T: Phu nhân xin theo tôi ( Tôi đứng dậy mẹ kéo tay)
Mẹ: Cẩn thận nhé con giờ cậu ta k còn là chồng con nữa ...( Tôi gật nhẹ rồi quay đi)...đứng trước cửa phòng anh ta đột nhiên tôi run sợ...
Thư kí T: Ông chủ phu nhân đến rồi ạ ( Thư kí T mờ cửa rồi ý mời tôi vào)...tôi cúi đầu bước vào anh ta đang ngồi ở ghế nhìn ra ban công hơi thuốc lá bay lên...
K: Lại đây ( tôi đi ra gần chỗ anh ta ,anh nhìn lên khiến tôi giật mình) cô có thai à ( tôi ấp úng)
_Không có tôi đã nói dối tôi xin lỗi
_Tôi cho cô 2 lựa chọn 1 ở bên tôi và con và coi như k có gì xảy ra ,2 là về bên ông ta và dù cô chọn đáp án nào tôi cũng k thể để ông ta sống ( K nói lầm lỳ nhìn thẳng vào tôi)
_Dù ông ta có là bố đẻ tôi hay là ai đi chăng nữa tôi chỉ xin anh hãy để họ 1 con đường sống
_Tại sao tôi phải cho họ 1 con đường sống tôi k có quan hệ họ hàng hay đại loại máu mủ vậy cô cho tôi lý do để cho họ sống đi ...
_Họ thật sự là bố mẹ ruột tôi dù có thế nào cũng xin anh hãy nghĩ đến tôi dù chỉ 1 chút ( K đổi sắc mặt)
_Vậy ai nghĩ cho bố mẹ tôi ,chính lão già ý đã cho người truy sát họ để họ bị tai nạn khi đó tôi chỉ là 1 đứa trẻ ,ông ta sợ bố tôi lật đổ trong khi bố tôi chưa 1 lần có ý đồ 1 lòng trung thành ,thư kí Trần đêm nay hắn nhất định phải chết ( Anh ta nói vọng ra Thư kí T vâng)
_Tôi xin anh đừng làm vậy,tôi cầu xin anh
_Ngay lúc này cô đang chọn họ chứ kp tôi và con của cô phải không
_Chỉ cần anh để họ sống tôi nguyện làm trâu ngựa cho anh cả đời xin anh hãy vì tôi 1 lần hãy nghĩ đến tôi 1 lần này thôi ( Tôi nắm tay anh ,K gạt tay) đừng để họ giết ng đó mà đó là bố đẻ tôi anh làm vậy tôi sẽ sống k bằng chết ( tôi khóc nức nở)
_Đáng lẽ ra chúng ta k nên gặp nhau phải không ,sai lầm chính từ ngày đó và tôi càng sai lầm hơn khi lấy cô ,được nếu cô muốn họ sống tôi sẽ giữ lại chút tình nghĩa cuối cùng các người nhất là cô k bh dc phép xuất hiện trước mặt tôi ( tôi lắc đầu) và Bin cũng vậy cô sẽ k bh dc gặp lại thằng bé nữa ...
_Đừng mà tôi xin anh đừng làm vậy
_Tôi hỏi cô lần cuối cùng cô chọn ai
_Tôi muốn bme dc sống nhưng k thể rời xa con của tôi dc...
_Giờ nó là con của riêng tôi,tôi hận bố cô và những gì tôi làm với cô tôi thấy đó như là sự trả giá và từ giờ thằng bé sẽ do tôi nuôi dưỡng cô muốn bố cô dc sống thì hãy biến mất khỏi tôi càng xa càng tốt ,ngươi đâu đưa cô ta đi...
_Không đừng mà con của tôi đang ở đâu ( vệ sỹ nữ đi vào kéo tôi ra) Phùng Thiên Kiều hãy trả con của tôi lại cho tôi đi mà ,tôi van xin anh ( họ kéo tôi ra thấy Bố đang co giật)
Mẹ: Nhanh chóng đưa ông ý tới viện nếu không sẽ k kịp mất ( thấy bố co giật tôi ôm đầu bối roi)
Thư kí T: hãy đưa ông ý đi sớm đi trc khi Lão Đại đổi ý ( tôi vội vã đưa bố đi viện vì k còn cách nào khác)...
(N): Xe rời đi K đứng từ trên nhìn xuống anh ta quay lại bàn đập phá hết đồ trong phòng như kẻ điên cuồng...
K: Đến cuối cùng cô vẫn k chọn tôi ,kẻ thù mà tôi chờ để giết mười mấy năm chỉ vì cô mà tôi phải dừng lại,tại sao ( K đấm tay vào tấm kính trên bàn máu chảy ròng anh ta thở rồi ngã bịch xuống sàn tay đầy máu và mảnh thuỷ tinh)...
Đưa bố đến viện bác sỹ ra vào tôi ngồi lặng yên suy nghĩ
Mẹ: Con mệt ngủ chút đi con cậu ta đã nói gì
_Anh ta nói sẽ giết hai người
_Rồi sao con đã thoả thuận gì cậu K là người luôn có 1 thoả thuận xứng đáng thì cậu ta mới tha cho bố con
_Anh ta nói tôi phải rời xa Bin ,phải sao đây con của tôi ( Bà ôm tôi)
_Chờ trơi sáng con hãy đến nói lại với cậu ta rằng con k thể xa con của con dc
_Bin của tôi ,anh ta là ng nói là sẽ làm phải thế nào đây
_Mẹ sẽ đi cùng con yên tâm đi mẹ sẽ nc với cậu ta ....đến gần sáng bác sỹ đi ra
Bác sỹ: Qua cơn nguy kịch rồi người nhà có thể vào trong ( mẹ lao vào trong cầm tay bố rồi xoa lên trán)...
Mẹ: Ông đừng làm tôi sợ nhé nếu k có ông tôi cũng sẽ chết cta đã hứa đi tìm con đến khi nào thấy thì thôi mà,giờ con bé ở ngay đây ông phải mau chóng khoẻ lại nhé ( Bố vuốt tóc mẹ)
Bố: Bà lại khóc rồi nín đi tôi sẽ bù đắp cho con bé thật nhiều chúng ta tìm thấy con rồi tôi vui lắm,lão đại mà làm gì khi ngay cả bà và con bé tôi k bảo vệ dc 2 người ( tôi đứng bên ngoài thờ dài rồi đi 1 mạch về resort để gặp K )...về tới nơi k thấy có ai tôi hỏi nhân viên
Nhân Viên: ông chủ lớn đó đi rồi đi cách đây 5p ( tôi vội vã chạy bộ )...anh k thể làm thế được chắc chắn anh sẽ k làm thế vs tôi phải không ( lòng bất an chạy vô định trên con đường ánh nắng bình minh chải dài này)...
(N): K ngồi lầm lỳ trên xe nhìn ánh hoàng hôn phía sau xe anh ta là cả chục xe hộ tống ...gương măt của vị Lão đại mới đầy u uất và muộn phiền...đi qua nơi anh ta cõng Thương xe do phía trước có tai nạn nên phải dừng
K: Tại sao k đi đi
_Cậu chủ chờ chút phía trc có tai nạn ( K xuống xe bỏ thuốc ra hút a ta lặng nhìn biển) ...tôi chạy thục mạng rồi vòng ra bãi cát thấy đoàn xe tôi cươi nhẹ...thấy K đang đứng tôi vẫy tay từ xa ...
_Thiên Kiều ( tôi xua xua tay)
(N): K nhìn thấy Thương đang cười dưới ánh bình minh ,K cố cắn răng đứng im ...
K: Đi thôi ( anh ta quay lên xe Thương chạy tới giữ tay)
_Anh đưng đi em xin anh,hãy để em và con dc gần nhau ( K nhắm mắt cố nén cảm xúc,anh ta quay lại)
_Chúng ta đã thoả thuận rõ ràng rồi
_Đó k thể là thoả thuận ( tôi đặt 1 bông tú cầu vào tay K) có thể k anh ,hãy để em về bên con ( K gạt tay tôi chậm rãi )
_Tất cả đã kết thúc rồi tôi k thể sống cùng con của kẻ thù trừ khi hắn chết và chắc cô k thể để bố mình chết,tổ chức sẽ vì an toàn của tôi mà truy lùng ông ta nên hãy cố giúp bố cô trước đi
_Anh còn yêu em không ( K ngồi vào xe anh ta nắm chặt tay) em chỉ cần anh trl thôi
_Còn ( K nhìn thẳng vào mắt tôi) nhưng chúng ta tuyệt đối k thể chung đường ( K kéo kính lên tôi buông thõng tay nc mắt rơi rất nhanh ) ...xe di chuyển tôi vội vã chạy theo đập cửa kính
_Thiên Kiều hãy cho em gặp con chỉ cần như vậy thôi xin anh đừng để thằng bé xa em ,em cầu xin anh ( K bên trong xe anh ta cho tay lên miệng cắn và thở mạnh nhăn mặt cố chịu đựng) Thiên Kiều à anh còn yêu em phải không ,vì vậy xin anh để em ở cạnh con em k thể sống thiếu con...Thiên Kiều ( tôi vẫn đập cửa kính xe đi vụt tôi chạy theo k kịp liên ôm bụng rồi nói trong nước mắt) tại sao yêu nhau k đến dc vs nhau ( tôi ôm mặt khóc như đứa trẻ ở giữa con đường ven biển đó)...tất cả thật sự kết thúc
(N): K cắn chặt tay anh ta quay lại nhìn Thương đang ôm mặt...
K: Để trong kí ức những kỉ niệm đó ...tại sao yêu nhau k đến dc với nhau ( K cũng nói câu đó rồi anh ta ôm đầu) để giờ đây hai ta phải khổ đau...( Thư kí T buồn bã) ...
2 năm sau ,kể từ ngày đó tung tích về Lão Đại của Kỉ Hội k ai có thể biết ,dù cho trong 2 năm qua tôi đã đi tìm và hỏi rất nhiều nơi,,,bme tôi ngày nào cũng mang đồ ăn qua nhà tôi,họ đã mở 1 quán phở nhỏ và Ly đã bỏ đi ngay sau khi biết tin tôi là con gái của bố cô ta...hôm nay cũng vậy mẹ lại mang đồ ăn tới
Mẹ: Mẹ mang đồ tới rồi đây ,Chiến và vợ làm ăn trong Nam luôn hả con
_Vâng hai người k cần ngày nào cũng mang đồ ăn cho con đâu
_Con vẫn trách chúng ta phải không vì cta mà con đã khổ đủ đường
_Do số phận rồi hai người cũng đi tìm con còn gì chỉ là k thấy con và ân hận cũng đã muộn nhưng thôi sống nghĩ về tương lai k nên nhìn về quá khứ bố sao rồi mẹ còn hay đau chân chỗ đó k
_Còn cứ dở dời là ông lại bị mà sao con k về ở với bme cho đỡ buồn có hai ông bà già buồn lắm ,thật ra theo lệ có lẽ bố con sẽ bị truy đuổi nhưng ngược lại thì k thấy cậu ta cũng đã giúp chúng ta rồi...
_Bố thật sự hại bố mẹ anh K pk mẹ
_mẹ có hỏi nhưng bố con k trl bao giờ về vấn đề đó k phủ nhận cũng k thừa nhận ...
_Có lẽ tình yêu của anh ý k đủ lớn dành cho con nên mới đưa Bin đi khỏi con 1 cách lạnh lùng nvay ( tôi đỏ mắt rồi cố k cho nc mắt rơi)
_Thôi Bin lớn nó sẽ gọi cho con ,thằng bé Thông minh sẽ biết mà
_Con chỉ mong vậy nên con lúc nào cũng xem điện thoại có căng sóng không hay là có hết pin k vì con sợ thằng bé sẽ điện về,con nhớ con của con lắm mẹ à...
_Con có nhớ cậu ta k ( tôi ấp úng) nếu có hãy quên đi con ạ vì cậu ta là Lão Đại thân phận k còn là 1 doanh nhân nữa...bên người đàn ông đó chỉ có đau khổ
_Con hiểu ( tôi lên phòng nhìn ảnh chụp hai mẹ con tôi ôm ảnh rồi như tưởng đang ôm con vậy) Bin của mẹ đang ở đâu hả con mẹ nhớ con lắm mẹ tìm con mãi mà k thấy con,bố con chắc ghét mẹ lắm nên mới làm vậy ...cư vậy đêm nào tôi cũng khóc...hôm sau đi làm ...giờ tôi đã là 1 cô y tá thực tập,sau ngày đó tôi đã học chuyển ngành y để có thể cứu giúp ng bệnh và khi bố Bin giết 1 người tôi hy vọng sẽ góp phần cứu 1 người ...hôm nay đến vị bác sỹ mới ở khoa tôi
Bác sỹ: Thương ơi tối nay đi đâu k
_Dạ tối em trực
_Sắp dc nhận chính thức rồi cố lên nhé
_Dạ vâng ( bác sỹ cường rất giỏi 35t độc thân đam mê của các em khoa dưới)...tôi đi ra sảnh ăn của bệnh viện nhìn những đứa trẻ chạc tuổi con đi qua mà lòng buồn trĩu...( Dung bạn thực tập cùng)
Dung: Này làm gì buồn vậy
_Tao lại nhớ con
_Thì sang với con đi cứ chia tay là k dc gặp con à (tôi cười nhạt)
_Chia tay thôi có lẽ lại nhẹ nhàng hơn ( tôi đỏ mắt)
_Bố Bin ghê lắm hả k cho mày gặp con sao quen mày 2 năm nay suốt ngày thấy mày lấy ảnh con ra ngắm ,kệ chứ con mình thì m gặp
_Nếu biết ở đâu tao cũng muốn gặp ( tôi nhét cơm vào miệng rồi quay đi Dung buồn cúi đầu)...Cả đêm hôm đó ca cấp cưu của 1 chiếc xe bị tai nạn bị lật đổ ,chúng tôi hối hả người ai cũng dính máu
bác sỹ Cường: Mau đưa ng này vào phòng mổ cpi xet nghiệm để phẫu thuật ( bác sỹ nghiêm túc và rất tận lực tôi thấy ánh mắt Dung luôn dõi theo bác sỹ cường)...khi gần sáng ca của chúng tôi đã xong...tôi ngồi rồi ngủ gục trên mặt bàn ( Bác sỹ cường đi vào thấy Thương đang ngủ ngon lành trên mặt bàn ,anh ta ngồi xuống ghế đối diện nhìn Thương chăm chú rồi cười nhẹ...lúc này Dung đứng bên ngoài nhìn vào thấy liên quay đi dựa lưng vào cửa và cúi đầu buồn bã)...Tan ca tôi ra tiệm bánh chọn 1 chiếc bánh sinh nhật và 3 chiếc mũ vui nhộn ...đem bánh tới cửa tôi thấy Thuỷ đang đứng ở cửa vẫy tay
Thuỷ: Đây rồi
_Sao thế hnay làm món gì đãi tao vậy
_Mấy món linh tinh Bông đang chờ mày đấy vào đi ( tôi vào nhìn Bông chạy ra)
Bông: Cô Chương ( cô Thương nói thành chương)
_Bông của cô đáng yêu quá chúc mừng sinh nhật Bông tuổi mới hay ăn chóng lớn ( tôi thắp 3 ngọn nến rồi chúng tôi hát vang bài sinh nhật) thổi đi con ( Bông thổi tôi hoan hô Thuỷ nhìn tôi)
Thuỷ: Có tin gì của Bin chưa ( tôi cười nhạt)
_Chưa có có lẽ chỉ mong thằng bé gọi cho tao 1 cuộc nhưng có lẽ khó ,à có tính đi bước nữa k ( Thuỷ ấp úng)
_Không anh Thắng vẫn ( tôi nhìn chăm chú)
_Sao vậy
_À không có gì cắt bánh nhé ,dạo này còn thấy may béo hơn chút đấy 25 tuổi mà đã trải qua nhiều chuyện quá rồi
_Tuổi bọn mình khổ hay sao ý ( tôi nhìn lên ban thờ anh Thắng) anh thắng à em sẽ chăm sóc Bông đến khôn lớn như mẹ thứ 2 của Bông xin anh ở trên trời tha lỗi cho em nhé
_Tự dưng nói gì thế điên à Thương
_Tao có lỗi thật mà...đến tôi khi mẹ con Bông ngủ tôi ra về đến cổng thấy bác sỹ cường đang đứng ...điện thoại tôi reo lên là Dung
Dung: Thương bác sỹ Cường đang ở cửa nhà đúng k
_Uk sao biết vậy
_Anh ý có vẻ thích mày và có lẽ sẽ tỏ tình đấy
_Điên à sao có thể tao có ck con r mà
_Tao đứng gần đó nhưng k dám ra tao chỉ muốn hỏi nếu anh ý tỏ tình mày sẽ trl tn ( Bác sỹ cường tiến ra chỗ tôi)
_Cúp máy nhé ( tôi cúp máy)
_Tặng em ( 1 bó hoa)
_Sao lại tặng em giờ này vậy có nhầm k
_Anh muốn mời Thương đi ăn tối
_Em có chồng con rồi nên có lẽ k tiện
_Nhưng nghe nói em đa chia tay
_Dù là vậy em cũng k thể đi cùng dc bác sỹ là trai chưa vợ em đã có ck ,nếu so sánh thì khập khiễng vậy em sẽ nhận bó hoa còn tấm lòng em xin phép ...( tôi cúi chào )
_Em thật sự k mở lòng dc sao...( tôi k trl đi thẳng vào cổng)...nhìn những khóm tú cầu bên góc sân nhà,tôi đặt bó hoa xuống rồi ngồi lại nói chuyện với hoa...
_Hoa à khi anh ta cắt các cậu tặng cho tôi anh ta lúc đó là thích hay là yêu,ngày đó tôi nghĩ định mệnh đời mình là ng khác kia ,tôi k nghĩ là chủ nhân của các cậu đâu,ngay từ lần đầu nhìn anh ta bên khung cửa sổ lúc đó lòng tôi xáo rỗng ,rồi khi biết anh ta lại chính là ng đàn ông đêm đó có Bin tất cả chỉ như 1 giấc mơ,nhưng mà anh ta lạnh lùng quá phải không ,k 1 hồi âm thậm chí k 1 dấu vết căn nhà đó khoá cửa k ai sống và Bin đi đâu mất rồi ( tôi cúi đầu khóc nức nở)...1 cô gái ngồi bên những cây hoa khóc cô ý đã k thể trải lòng với ai ngoài những cánh hoa...hoa ơi có thể nói cho tôi biết chồng và con tôi ở đâu không?...Hôm sau đến viện tôi vẫn tỏ ra bình thường
Bác sỹ C: Tôi sẽ chọn em và Dung đi công tác để học tập thêm lần này,đây là cơ hội cho 2 em ( tôi mắt sáng loáng)
_Dạ vâng cám ơn anh
_Còn nữa tôi chọn 2 em vì năng lực và quên chuyện hqua đi tôi sẽ rút lại tình cảm của mình ( tôi gật nhẹ và k trl)...1 tuần sau qua quán Phở của bố mẹ
Mẹ: Thương k cần trông xe đâu mẹ mang khoá ra là dc
Bố: Gái bố cẩn thận gớm
_Bh mất xe nhanh lăm hnay đông khách k trông thì k xong ( tôi cười) mai con đi à đi bn ngày
_Con đi có 4 ngày thôi
_Đi đâu vậy
_Ý ạ ( bố đổi sắc mặt)
_Lại là nước đó bố có linh cảm k lành,con Ly thì biệt tăm bên đó
_Bố đừng lo nghĩ nhiều con đi công tác mà có dc đi đâu đâu ...
_Uk sang tới nơi gọi điện về cho bố mẹ ngay đấy
_Vâng con biết rồi con về dọn đồ đây con sẽ mua quà về
Mẹ: Thôi k cần nhà k thiếu gì ,mẹ cần con khoẻ mạnh là được rồi lỗi ở mẹ
_Thôi mẹ lại cpi bài ca cũ đấy con đi trc đây ( về nhà tôi thắp hương cho bme) bme con xin báo cáo mai con lại đi xa,con sẽ tìm thấy Bin và có 1 cv thật tốt bme phải bảo vệ cho con nhé ...sắp sếp đồ ra sân bay Dung ngại ngần
Dung: Tao xin lỗi
_Tại sao
_Vì tao đã thích anh C nên có tính ích kỉ xl ( Dung cúi đầu tôi cười)
_Đồ điên tao chỉ thích con trai tao thôi ngoài ra k ai có thể thay thế ( nói đến đây tôi nghĩ đến k rôi ấp úng)
_Ck trước của mày tn anh ta già hay trẻ
_Già rồi đi thôi ....hành trình đến nước Ý xa xôi vừa tới nơi tuyết rơi kín cả lông mày tôi...
Dung: Rét quá chết mất k quen
_Đợt tao sang đây vào mùa Thu nên k nghĩ rét thế này lạnh quá
_Sang đây rồi á
_Uk sang rồi nơi đây cũng có khá nhiều kỉ niệm ( tôi cười nhạt)...về khách sạn tôi và Dung 1 phòng ...tôi cố tình đẻ D và bs Cường đi ăn
Dung: Sao k đi
_Tao có hẹn rồi hai ng đi ăn đi có ng quen bên này mà
_Thật à vậy tao đi trc nhé
_Uk cố lên ( tôi nháy mắt Dung hẩy vai tôi )...
cầm máy ảnh đi dọc con đương nhìn sóng biển rì rào đập vào thành ...những ngôi nhà cổ kính tầng lớp đu màu...tôi đi bốt cao mà có đoạn tuyết ngập qua đầu gối...tai bịt kín thở ra và nhìn lên bầu trời ...
(N): Phong đang ngồi kí giấy tờ trên xe ô tô đến đoạn phía trước phải chờ xe xúc tuyết...anh ta nhìn ra bên ngoài thấy 1 cô gái người Việt đang đứng chụp bờ biển ...chiếc máy ảnh bỏ xuống là Thương,anh ta ngạc nhiên...( vội vã chạy xuống)...Tôi đang chụp ảnh thì có bàn tay năm lấy tay tôi
Phong: Bắt đươc em rồi ( tôi đang cười thấy anh ta tôi giật tay ngã bịch ra sau) ...
_Tránh xa tôi ra
_Em vẫn vậy nhỉ ,sao thế vẫn chung thuỷ 1 lòng à chúng ta đi chỗ nào đó nc đi ( Phong sờ má Thương,Thương gạt)
_Đừng sờ vào tôi,tên sở khanh...
_Anh vẫn muốn lắm tiếc là có n thứ khó nói
_Đồ bệnh hoạn
_Em lấy ck chưa?
_Anh hỏi làm gì
_K lẽ ở vậy hay làm bồ anh đi ( tôi đứng dậy phủi mông) k lẽ em vẫn chờ Kiều ( Phong cười lớn)
_Anh điên à cười gì
_Anh Thương cho số phận của em thôi,em ngốc lắm
_Anh lo cho gia đình anh trước đi ...
_Lo chứ...anh vẫn là người ck tốt của Hương mà
_Vậy tốt rồi tôi xin phép ( tôi quay đi)
_K nó k còn nhớ tới em đâu nó đang ở đây em biết không( tôi quay lại)
_Anh ta ở đâu nói cho tôi biết đi Bin của tôi
_Xl em nhé đến a cũng kb nhà Lão Đại ở đâu vợ anh sẽ k nói đâu chỉ biết anh ta đang ở đây
_Anh hỏi vợ anh dùm tôi dc k
_Giờ anh ta là Lão đại nếu kp anh ta cho biết nhà thì k ai biết nhà cả và anh nghe nói anh ta sắp cưới vợ rồi em cứ ở đó ngu ngốc chờ đợi đi,thay vào đó nếu muốn đổi ý làm vk bé anh thì anh sẵn sàng..
_Tôi k đùa đâu tôi cần gặp họ
_anh thật sự kb ở đâu chỉ biết là đang ở thành phố này mà thôi...( tôi vô hồn quay đi buông thong tay) này đổi ý liên lạc với anh nhé vẫn số đó ( Tôi k trl đi thẳng)...tôi cứ vậy đi lang thang nhìn các đôi tình nhân ôm nhau đi bên cạnh họ trao nhau nụ hôn nồng thắm...tôi ngồi xuống ghế dưới hàng cây thở dài...ở đây rộng vậy biết tìm ở đâu bây giờ ...ngồi buồn bã nhìn dòng người cũng đến tối...bụng đói tôi đi vào khu phố các nhà hàng đầy ắp tiếng cười vui vẻ của các gia đình các đôi yêu nhau đang ăn uống...thấy tôi đứng ở cửa nhân viên quán đi ra mời
Nhân Viên: Chào cô ,quán chúng tôi có chương trình ăn miễn phí dành cho 1 người
_Miễn phí ạ
_Đúng vậy hôm nay đầu tuần nếu đi 1m cô có thể vào ăn miễn phí
_Vậy cám ơn ( tôi cười tươi vào trong các món ngon lấp lánh tôi bê xuất ăn tới ngồi chỗ nhìn ra đương đẹp nhất) thật may mắn con người ở đây thật tốt bụng ( tôi ăn ngon lành xuất mỳ kèm thịt bò nhìn sang bên đường thấy quán bên đó có vẻ dành cho khách vip đến bảo vệ ăn mặc cũng sang trọng,ai từ đó đi ra cũng đều đi xe sang mặc hàng hiệu )...đang ăn ngon uống hết cả ly nước ...tôi thấy bên kia đường 1 đôi đi ra chiếc dĩa trên tay tôi rơi khi nhận người đàn ông đó là Kiều 1 cô gái rất xinh đang quàng tay đi ra,anh ta rất vui vẻ và cô gái cũng vậy,,,tôi chạy vội ra bên ngoài tuyết rơi phủ kín tóc tôi...Kiều ra mở cửa xe cười rất tươi và cô gái lên xe...( anh ta chợt đứng lại nhìn sang đường...tuyết vẫn cứ thế rơi mỗi lúc 1 dầy khiến tầm nhìn bị mờ đi...) K lên xe lái vụt đi ,tôi bất chợt bối rối rồi chạy theo...anh sao cũng dc tôi có lỗi với anh bố tôi nếu đã làm vậy thì anh cũng đã khoan dung rồi nhưng còn Bin tôi muốn gặp con...tôi k mong gì hơn...( chạy thở ngồi mệt giữa trời tuyết)...tôi nhìn chiếc xe đi xa mà bất lực...
(N): K lái xe nhìn trời tuyết
K: Em có nhìn thấy cô gái đối diện không?
_Em không để ý ai vậy anh
_Không có gì anh thấy giống 1 ng anh quen thôi có lẽ anh nhầm ...
_Là con gái sao em ghen rồi đó ( K nhếch mồm cô ta hôn lên má K)...
Tôi như 1 con quạ bú rù trở về khách sạn Dung mở phòng còn giật mình
Dung: Ôi trơi đi đâu mà để đầu ướt sũng vậy ( tôi khuỵ D đỡ)
_Sao vậy Thương
_Tao vừa gặp ck cũ ,tao bỏ mất cơ hội gặp con rồi giá như lúc đó tao chạy luôn sang thì sẽ gặp biết anh ta ở đâu đây?Bin...Bin của mẹ ơi ( tôi gào lên khóc trong đau đớn )...đêm tôi ngồi nhìn ra thành phố bên ngoài về anh ta và cô gái khác ,nụ cười anh ta rất vui ( tôi gạt nc mắt)...bố mình hại bme anh ta thì m còn mơ gì nưa chứ...nhưng tim mình thật sự đau ...hôm sau buộc tóc cao tôi đến bệnh viện cùng bs cường tham quan và học tập thêm khi ngồi nghe các giáo sư ở đây giảng dậy...đi qua dẫy khoa nhi thấy có vệ sỹ đứng khá đông...(tôi thấy kì lạ D hẩy vai)
D: Nghe nói con của Vip đến khám đinh kì ,sướng nhỉ bé mà đã có bn ng bảo vệ
_Sướng gì trẻ con phải tự do bạn bè nếu bảo vệ quá thì chứng tỏ đứa bé đó k có tự do ( thấy đi ra bảo vệ vây kín)...tôi thấy đi lướt qua tôi đứa bé đó rất giống tôi vội gọi thử) Bin ơi ( tôi chạy theo đứa bé đó vẫn đi thẳng )rất giống Bin mà có phải con k ( lên xe đi thẳng D vỗ vai tôi)
D: biết là mày mong nhớ nhưng mà nên giữ bình tĩnh đi Thương...
_Có lẽ nhầm thật rồi ....( đến chiều khi đi theo các bác sỹ học hỏi tôi và D vui mừng)
D: Ở đây họ dậy dễ hiểu ghê
_Uk cung cách dậy rất mê này hôm qua thế nào
_Thế nào gì đi ăn ông ý chẳng nói gì ,chỉ nói có khi ông ý sang đây làm việc
_Vậy sang đây học
_Điên à điều kiện đâu ra mong anh ý sẽ đổi ý
_Vừa học vừa làm học ở bên này là niềm mơ ước của bao người đấy ,cố gắng lên ...à tao chuồn đây hai người đi về rồi lại tâm hự đi nhé ( tôi hẩy vai D cười tủm)...vừa chạy được 1 đoạn bàn tay nhỏ kéo tay tôi ,tôi quay lại
Bin: Mẹ ơi ( tôi ngạc nhiên)
_Bin...bin ( mồm lẩm bẩm nói vấp) con của mẹ ( tôi ôm con)...
_Mẹ ơi Bin nhớ mẹ ( hai mẹ con ôm nhau khóc dưới trời tuyết) khi nay con sợ họ báo cáo cho bố nên con k dám quay lại...
_Anh ta cấm con gọi cho mẹ à
_Cũng k hẳn chỉ là con định chờ bố xuôi giận rồi đón mẹ về nhưng mãi vẫn k thấy con có hỏi thì luôn k nhận dc câu trl...
_Con của mẹ lớn quá rồi ,mẹ nhớ Bin lắm con ơi ( tôi khóc gào lên)
_Bố nói với thư kí Trần bố hận mẹ nên kể từ đó con k dám hỏi mẹ ơi tại sao vậy?tại sao bố lại hận mẹ ( tôi ấp úng)
_bỏ qua con nhé giờ mẹ con mình đã gặp lại nhau mẹ tuyệt đối k rời xa con nữa
_Thật hả mẹ ( Bin thơm má tôi) mẹ đừng bỏ con mẹ nhé ( tôi mếu vuốt tóc con)
_Mẹ k bh nữa đâu con ( chợt xe đi tới vệ sỹ lao xuống)
Vệ sỹ: Cậu chủ đây rồi ,cậu làm chúng tôi lo quá ( họ đẩy tôi ra) đây là ai sao lại đến gần cậu
Bin: Hỗn láo đây là cô giáo dậy thêm cho ta
_Cô giáo lạ vậy
_Cô này dậy môn bơi ta mới gọi cho bố rồi bố đã đồng ý ...
_Vậy cậu k nói sớm chúng tôi cứ nghĩ cậu đi lạc
_Tôi đã bh đi lạc chưa ( Bin ra dáng kéo tay tôi lên xe) đi thôi...( lên xe Bin tựa vào tôi thằng bé rất nhớ mẹ tôi xoa đầu con)...đi qua 3 con đường họ rẽ trái rồi lại rẽ phải ,tôi hoa cả mắt và thật sự k nhớ nổi đường...đến mấy trạm vệ sỹ mới vào dc bên trong,khắp nơi trong nhà đều có vệ sỹ...1 dinh thự trên đồi cao nó đẹp như dành cho vua chúa ở vậy,hồ nước khu vườn
_Đẹp quá
Bin: con nhìn chán rồi ( tôi và Bin vào bên trong chị quản gia nhận ra tôi liền ôm mồm)
Quản gia: Phu nhân trời ơi ,cậu bin sao cậu k bảo tôi nếu lão đại biết thì sao ( bin cũng sợ sệt k hiểu anh ta thay đổi đến mức nào mà con cũng sợ)...vừa nói xong tiếng xe con về hàng chục chiếc xe đi sau
Quản gia: Hôm nay họ họp chết rồi ông chủ về sớm rồi
Bin: Vậy mẹ lên phòng con đi
Quản gia: K dc trên đó có camera ông chủ về sẽ ngó con trai đầu tiên ( tôi xua tay)
Tôi: Làm gì nghiêm trọng vậy ( Bin và quản gia đồng thanh)
_Nghiêm trọng ( tôi cười cười tiếng anh ta cùng đám người đang tiên vào trong)...
Bin: Vào hồ bơi ( kéo tay tôi chạy vào khu hồ bơi bể nóng)
_Bin ơi ở đây nóng vậy con
_Đang đông mà mẹ k lẽ bơi nước lạnh nào mẹ mau nấp đi
Quản gia: K kịp rồi ông chủ ( Bin đẩy tôi cùng nhẩy xuống bể ùm rồi ấn đầu tôi xuống)
(N): K vừa đi vừa lau tay rồi đưa cho người làm
K: Con trai nghe nói hôm nay con tuyển cô giáo dậy bơi mới,kì lạ trc đến nay con k thích cô nào vậy cô giáo đó có gì con quý vậy bố nhìn dc k ( Thương cố nín thở)
Bin: Cô đang đi thay đồ ạ con sẽ nói với bố sau
_Dù sao tuyển người quan trọng nhưng vì an toàn của con ta bắt buộc phải xem người ( Thương dẫy dụa Bin cố gắng)
_Vâng bố đi làm việc đi con bơi đây ạ ( K quay đi Thương nổi lên thở tiếng thở khiến K quay lại nhìn)
Bin: Bơi mệt quá ạ ( K lầm lỳ quay đi) ...tôi ngẩng lên
_Này con muốn mẹ chét hả sao phải sợ anh ta vậy ( Bin chưa kịp đáp ) à quên nhưng mẹ là thần lặn đấy bơi siêu nổi tiếng luôn mẹ lặn cho con xem ( Bin xua tay ý k cần)...tôi ngụp lặn rồi nổi lên cười tươi vuốt tóc thở hổn hển) sao nào con trai mẹ đỉnh không ( Thấy đôi giầy tôi ngẩng lên quản gia sợ hãi k nói nên lời còn Bin ôm mặt...anh ta đứng nhìn từ trên xuống trong bộ vest nâu lịch lãm...anh ta vẫn vậy ánh mắt lúc trìu mến thì cũng rất ấm áp nhưng lúc lạnh lùng thì nó thật đáng sợ và cay nghiệt)...tiếng chuông điện thoại của thư kí Trần vang lên "Tại sao yêu nhau không đến đươc với nhau,để giờ đây hai ta phải khổ đau"...câu nói đó gắn liền với chúng tôi giây phút người đàn ông này nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng k còn trìu mến như 2 năm trước nữa...nỗi sợ hãi về con ng này giờ mới thực sự bắt đầu....
- [ ]

Đọc tiếp truyện Thả Hồn chap 22