Đọc Truyện

Đọc truyện Thả Hồn
Đọc truyện Lệ Hải Đường full
Đọc truyện Tháo Chạy full
Đọc truyện Tiết Hoa full
Đọc Truyện Kiếp Yêu full
Đọc Truyện Bụi Trong Ngực full
Đọc Truyện Chiếm Ngự full
Đọc Truyện Thêm Sắc full
Đọc truyện Hai Chị Em full
Đọc truyện Tôi Đã Sống full
Đọc truyện Duyên Phận Full

Hiển thị các bài đăng có nhãn Tháo Chạy chap 42. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tháo Chạy chap 42. Hiển thị tất cả bài đăng

22 thg 4, 2017

Tháo Chạy chương 42 - Đọc Truyện của TG Huyền Thu

Đọc truyện Tháo Chạy chương 42 của tác giả Huyền Thu

 - Sâu róm ,ôi mẹ ơi sâu róm ( tôi còn chiếc áo mỏng liền cúi xuống vạch áo ra ngó vào trong đang máu định bung lụa cởi nốt anh ta cầm tay)


 - Cô bỏ nốt áo tôi sẽ giết chết mấy tên đứng ở đây đấy ( tôi ngó xung quanh thấy vệ sỹ toàn đàn ông dù họ k nhìn nhưng tôi vội với áo khoác thì anh ta kéo tôi choàng vào áo của anh ta ...tôi đứng thu lu trong tay anh ta...dưới những cánh hoa đang rơi rụng đầy sân ( tôi lấy đầu đập bốp vào mặt anh ta)
 - Biến thái lợi dụng này ( tôi chạy vào nhà gào ầm lên) sâu róm chết rồi sâu róm mày chui ở đâu rồi ( nghe tiếng anh ta cười ) tên khốn kia cười cái gì nhỉ,ở bên người yêu thì nghiêm chỉnh khi k có bạn gái dở quẻ ngay dc ( tôi lên lột đồ ra thì ra là nhuỵ bông boa ) thế mà mình tưởng sâu róm hắn lừa mình...Tôi đang định xuống nói thì thấy tiếng đàn Piano vang lên ...tôi bước từng bước trên cầu thang xuống ...từng nốt nhạc đều khiến tim tôi lôi cuốn...tiếng hát..
"Hạnh phúc cớ sao càng giữ,càng mong manh,có những nỗi đau ùa đến chẳng thể lành" ...Anh ta ngồi đánh Piano và ngân nga nhưng qua giọng hát tôi thấy rất cô độc và k vui vẻ chẳng phải anh ta đang trọn vẹn ở bên người mình yêu hay sao...
"Sau mỗi bước chân nặng trĩu là cô đơn,vì mãi vắng đi 1 nửa của chính mình ...nước mắt anh k thể khóc cho ai ngoài em,,,đã đi quá giới hạn duyên trời tự vỡ nát"...kết thúc tiếng đàn tôi đứng đờ đẫn nhìn anh ta trong chiếc áo len trắng quần đen ...tóc anh ta hôm nay k vuốt keo rũ mái xuống...cơn gió bên cửa sổ đưa mái tóc anh ta bay bay...chợt anh ta thò mặt nhìn gần khiến tôi giật mình...
 - Ô anh ra đây lúc nào vậy
 - sâu róm đốt cô đến nỗi mất hồn rồi hả
 - Đấy lại nói đến sâu róm anh cố tình hả ( a ta cười nhẹ) anh cười đẹp vậy sao ít cười vậy ( a ta dừng nụ cười)
 - Cô nghĩ cô biết gì về tôi mà tự phán xét
 - Ô tôi đang khen anh mà ( a ta mắt trợn lên tôi vội xoa) anh đánh đàn hay quá dậy tôi đi ( tôi kéo tay anh ta ngồi ra bàn piano)
 - Tôi k có thói quen dậy những người ngốc như cô ( tôi kéo mạnh tay)
 - thử xem nhé tôi cũng biết ít đấy ( tôi ngồi đánh vài nốt anh ta cười)
 - Sai rồi ai dậy cô mà dốt vậy
 - Bố tôi dậy đấy ( a ta im vì nói hớ rồi rung cổ)
 - Nốt này ( anh ta cầm tay tôi đánh từng nốt,hương thơm của anh ta thật nhẹ nhàng...tôi hát) :" Em luôn nhìn theo bóng anh từ xa vì anh dường như là tình yêu của em,anh tựa như làn gió em yêu và nhớ anh ,em tin rằng đó là tình yêu đó là duyên phận,anh luôn hiện hữu trong mắt em ,đáp án của em chỉ có 1 dành cho anh mà thôi,hãy ôm em thật chặt khi con tim em dao động"...ánh nắng chiếu qua cửa sổ trên chiếc đàn piano,anh ta cầm tay tôi đánh từng nốt nhạc...tôi hát vu vơ ngẩng lên nhìn anh ta,anh ta nhìn xuống tôi...tôi nhìn thẳng vào mặt và vẫn hát câu cuối :" Vâng anh chính là tình yêu của em"...nốt nhạc cuối kết thúc anh ta buông tay tôi vội vàng
 - Cô có thể đi chơi lái xe sẽ đưa cô đi đừng làm phiền tôi ( a ta thay đổi thái độ)
 - Ơ tôi làm gì sao đổi thái độ nhanh vậy ( anh ta đi thẳng lên trên phòng)...chắc anh ta nhớ bạn gái rồi...tôi đi ra ngoài nằm nhìn ngắm bãi cỏ rồi ngủ ngay trên bãi cỏ ...ở đây thật thoải mái k có ganh đua k có sầu lo...đến sẩm chiều tôi đi vào nhà mở tủ lạnh ra đồ ăn đã được chuẩn bị ,,,tôi đeo tạp dề rồi hầm sương nấu khoai và cà rốt sau đó cắm cơm và xào thịt bò chỉ hai món ...xong xuôi tôi lên phòng gõ cửa
 - Tôi nấu xong đồ ăn rồi anh xuống ăn đi ( gõ cửa k trả lời) tôi chờ đấy nhanh nhé ( đang áp tai nghe ngóng anh ta mở cửa ra khiến tôi giật mình) cơm xong rồi ( tôi đi dép con vịt trong nhà chạy lạch bạch xuống dưới...anh ta ngồi vào bàn ăn nhẹ nhàng từ tốn ...( Điện thoại tôi reo lên bác gái muốn face time)
 - Ăn tối chưa con
 - Dạ con đang ăn rồi ( tôi quay bàn ăn)
 - Quay con trai mẹ cho mẹ xem cái nào ( tôi quay sang anh ta bác gái cười rõ to) hạnh phúc quá thôi các con ăn ngon ăn nhiều để lấy sức nha
 - Vâng ( cúp máy mà lấy sức làm gì) thế nào tôi nấu canh ngon k món sở trường đấy ( k trả lời) tôi nghe nói ở đây có lễ hội hoa đẹp lắm anh đi cùng tôi nhé
 - Không ( trl thẳng thắn tôi giật bát cơm)
 - Đi đi bạn gái anh kb đâu mà sợ chúng ta như anh em bạn bè mà lo gì?( a ta giật lại bát)
 - Cô nghĩ tôi sợ bạn gái ( a ta nhếch mồm) nếu sợ tôi có lấy cô k ?
 - Thôi đi đi ...ở nhà chán lắm mà canh này ngon mà ( tôi húp rồi ăn ...anh ta chỉ )
 - Dính cơm ( tôi xua xua tay)
 - Đâu ( a ta với tay sang nhặt hạt cơm gần mặt nhau ,mặt tôi đỏ lên)
 - Mẹ tôi trả cho cô bao nhiêu ( tôi dừng ăn hỏng hết cả cái nãn mạn)
 - Tôi nợ bác gái ân tình nhiều hơn là tiền và bởi vì tôi coi bác như người thân của mình
 - Thân vì tiền sao
 - Vì tiền thì tôi chọn anh kp hơn à đúng k?tôi sẽ cố đánh bật ( định nói rồi thôi)
 - Tôi xong rồi ( a ta lau mồm đứng dậy điện thoại tôi lại reo)
 - Phương à giờ mới gọi lại là sao
 - Ra cầu G đi sang bất ngờ tao đọc đi đọc lại tin nhắn xem có nhầm k đây này
 - Cầu G ở đâu
 - Bảo ck mày đưa đi

Đọc tiếp chương 43 truyện Tháo Chạy của Nguyễn Huyền Thu

Mời bạn đọc xem danh sách chương truyện THÁO CHẠY của tác giả Huyền Thu

Nguồn: Huyền Thu