Đọc Truyện

Đọc truyện Thả Hồn
Đọc truyện Lệ Hải Đường full
Đọc truyện Tháo Chạy full
Đọc truyện Tiết Hoa full
Đọc Truyện Kiếp Yêu full
Đọc Truyện Bụi Trong Ngực full
Đọc Truyện Chiếm Ngự full
Đọc Truyện Thêm Sắc full
Đọc truyện Hai Chị Em full
Đọc truyện Tôi Đã Sống full
Đọc truyện Duyên Phận Full

Hiển thị các bài đăng có nhãn đọc truyện Tháo Chạy chap 91. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn đọc truyện Tháo Chạy chap 91. Hiển thị tất cả bài đăng

14 thg 5, 2017

Tháo chạy chương 91 - Đọc truyện TG Huyền Thu

Đọc truyện Tháo Chạy chương 91:


Tuyết ơi có thể ngừng rơi được không,1 cuộc tình ngay từ khi bắt đầu đã gắn liền với tuyết những bông tuyết đầu mùa... Sơn ôm Lê ngồi trên ghế nhìn ra sông nước mắt anh ta rơi vô thức... anh ta vuốt tóc cho Lê gọn gàng... 

Sơn: Có lẽ phút giây này anh sẽ nhớ mãi em ạ,người em lạnh dần rồi và anh chỉ muốn được đưa em đi khắp thế gian ,hát cho em nghe ,thái thịt bò cho em ăn và được hôn em mỗi tối ( a ta cười nước mắt tách... rơi xuống khuôn mặt Lê)...  em ác hơn anh,ác hơn rất nhiều... giờ mãi mãi chúng ta cách xa nhau rồi phải không em,nghẹn ngào anh nói sao nên lời ,đoạ đầy ai khiến xui hai người,thà đừng biết nhau thì thôi... em đang tháo chạy khỏi anh theo cách này sao em... anh xin em tỉnh lại đi Lê ơi ,,,đừng bỏ anh mà em ( Sơn gào lên rất lớn)... tình yêu của tôi,anh là kẻ ngu muội 1 kẻ nhu nhược không dám nói anh yêu em ,anh nhớ em ( Sơn ôm mặt Lê khuôn mặt Lê ỉu xìu trong tay Sơn) anh đang khóc vì em này tỉnh lại đi ( Sơn lay Lê đến khi thấy tay Lê buông thõng,Sơn cười) em thật sự bỏ anh lại sao chỉ cần em tỉnh lại dù em có không muốn thấy anh nữa ,anh cũng sẽ làm ( Sơn cứ ngồi đờ đẫn vậy cho tới khi chiều tối,Sơn bế Lê lên xe cài dây vuốt tóc lại)... lên xe Sơn tay lái xe tay nắm tay Lê)em có lẽ là thứ gì đó tôi không thể nắm bắt được ( Sơn chảy nc mắt ướt đẫm áo) em tưa như cánh hoa tang thương rơi vô định... tôi yêu em... ( Sơn cười rồi anh ta dừng xe xuống mua 1 bó hoa trắng đặt vào lòng Lê) em ngủ đi khi nào em thấy chán thì em tỉnh lại,tôi sẽ chơ em đến khi nào tôi không đợi được nữa ,tôi sẽ đi theo em được chứ... ngoan lắm ( Sơn vuốt má Lê) tôi sẽ yêu em ngay cả khi vào cõi chết... ( A ta gạt nước mắt)... xe về đến dinh thự Sơn cõng Lê trên tay cầm bó hoa đi dưới hàng cây táo...
Em biết không ngày nào anh cũng chạy qua đây buổi sáng đều thấy em đỗ xe đạp ăn táo ở đây... ( vừa nói Sơn vừa cắn chặt răng cố nhịn) mùa táo sắp tới rồi từ nay về sau anh sẽ không cho ai đứng ở đây ăn táo ngoài em đâu anh hứa ( a ta cười lớn rồi mặt mếu thở khóc lớn) anh yêu em như tình cây với gió nơi này ( Cơn gió lớn bay lên xào xạc lá dưới hàng cây)... .bác gái chạy tới
Bác gái: Lê ơi mẹ về muộn con ơi ,mẹ nghe tin mà như sét đánh mẹ nói sao với bố con bây giờ
Sơn: Suỵt tất cả là lỗi tại mẹ ,nếu mẹ không đưa Lê đến với con sẽ không có ngày hôm nay
- Đúng tại mẹ con trai à ( Sơn cõng Lê thất thần đi qua bác gái)
- Về tới nhà rồi em ,em nặng quá ... .
   Tang lễ diễn ra từ khi đăt Lê vào quan tài Sơn ngồi cạnh không đi đâu,râu anh ta mọc đầy chỉ sau 1 đêm... tiếng oe oe của con Lê dc Trâm bế ra
Sơn: Bế nó đi khuất mắt tôi ,nhanh
Trâm: Kìa anh bé là con anh mà
- Bế đi trước khi tôi bóp chết nó ( Bác gái lao vào tát vào mặt Sơn bốp)
Bác gái: Con tỉnh táo lại đi nếu Lê còn thì con nói vậy liệu có được không,con bé sẽ thế nào khi thấy con chối bỏ con do con bé sinh ra ( Sơn như kẻ mất hồn)
Sơn: Bọn bác sỹ đó thế nào rồi
Thư kí: Đã đảm bảo trả giá đắt thưa Lão Đại
- Tốt giờ thì cút hết ra ngoài đi ,đóng cửa lại không có tao cho phép không ai được bước vào vợ tao đang ngủ ( Trâm cắn chặt răng)
Bác gái: Trâm đưa đứa bé đây từ giờ do ta nuôi dưỡng
Trâm: Con nuôi cũng được mà mẹ
- Cô chưa đến lượt Linda bế thằng bé đi ( Linda giật thằng bé bế đi)... Sơn ra đóng cửa lại... anh ta ngồi xuống gẩy đàn piano
Sơn: Có lẽ đây là bản tình ca cuối cùng anh muốn cho em nghe,mai em đi rồi như anh nói anh sẽ chờ em,khi nào không chờ dc nữa anh sẽ theo em... vì sao anh nhớ em thế này,thương nhớ đong đầy trong lòng mắt ( khúc nhạc như nói nên nỗi lòng Sơn)... hình ảnh trong đầu anh ta hiện lên là ngày ở bên Nhật hai người ngồi đánh đàn Lê hát vi vu rồi khi Sơn trêu Lê có con sâu róm ... anh ta cứ đàn rồi cười 1 mình)... nếu còn có cơ hội anh sẽ không bao giờ vụt mất em... ( Sơn đánh nốt cuối cùng rồi ra nhìn vào quan tài nơi Lê nằm vuốt má Lê)... rồi anh ta ngất ngã quỵ... .Sơn choàng mở mắt tay anh ta đang truyền dịch... anh ta rút ra đôi môi trắng bệch...
Sơn: Thư kí ( chạy xuống dưới quan tài đưa Lê đã đi) Lê đâu rồi
Thư kí: Phu nhân nói đến giờ rồi nên mang đi chôn rồi ạ ( Sơn chạy vội xuống lên xe )
Sơn: Mày chạy nhanh lên ( nói tài xế)... Sơn chạy tới nơi chôn Lê thì thấy mọi ngươi đang ném những nắm đất cuối cùng ,Lê đã được chôn... Chi thì ngất lên xuống,bác gái thì Linda đỡ chỉ có Trâm cô ta sụt sịt nhưng khuôn mặt lạnh băng... Sơn đi ra thất thần
Bác gái: Đừng cố con để con bé yên nghi đi
Sơn: Mẹ đưa Lê đến rồi mẹ cũng là người đưa đi tại sao ( Anh ta gào lên)
- Con sẽ không trụ nổi mất nhìn con xem con bé đã mất thật rồi con ạ ( bác gái quay đi ,Thịnh đỡ Chi ra xe vì Chi mê man)
Chi: Chị có lỗi với e Lê ơi sao lại bỏ chi ( Trâm quay sang nắm tay Sơn)
Trâm: Anh đang sốt cao đấy ( trời mưa) về thôi anh
- Buông tay anh ra đi ,tay anh giờ chỉ để cho 1 người nắm mà thôi ( Sơn quay sang nhìn Trâm cúi đầu)
Trâm: Em hiểu rồi em về trước đây ( cô ta nắm tay quay đi)... mn đi còn Sơn vẫn đứng dưới cơn mưa... ( a ta vuốt sạch bia mộ Lê)
Sơn: Cuộc đời anh 2 lần gặp phải thế này rồi và rồi anh gặp lại Trâm khi đó anh cũng đau khổ như bây giờ nhưng bây giờ đối với anh không chỉ là đau khổ mà như tim đã chết rồi chi vì em ,em nhẫn tâm bỏ lại anh ,anh sẽ sống tốt cho em thấy và chờ em quay về ...
      Tôi thấy ai đó nhỏ cái gì đó vào mắt và vả vào mặt...
- Tỉnh đi ( tôi mở mắt dậy thấy đang nằm tren ghe)và đối diện tôi là Trâm cô ta đang hút thuốc...
Trâm: Sao thế ngủ rất dài nhỉ ( tôi ngó xung quanh đang trên máy bay)...
- Sao tôi lại ở đây con tôi đâu
- Anh Sơn nói không muốn gặp cô nữa nên bảo tôi đưa cô về nước cho trọn chữ tình
- Cô nói dối tôi cần gọi cho anh ta
- bằng cách nào đang trên máy bay mà
- Cô đưa tôi đi đâu đây con tôi đâu
- Yên tâm rất khoẻ mạnh ,tôi định giết cô nhưng anh tôi cản ( Huy đi ra từ sau)
Huy: Em khoẻ không
- Hai người định làm gì
Huy: Anh không làm gì cả anh chỉ muốn nói rằng nó đã bỏ rơi em ngay khi em sinh
- Tôi không tin anh Sơn nói tôi chờ mà
Trâm: Im môm đi anh Sơn nói chỉ cần con không cần cô nếu không thì tại sao cô lại ở đây dc chứ
- Tôi không tin ( Trâm dơ đoạn ghi âm)
Trâm: Anh thật sự không cần Lê sao
- Vốn dĩ anh và Lê không phải là người của cùng 1 thế giới anh muốn cô ý đi khỏi đây ( Trâm tắt ghi âm)
- không đúng anh ta có nói gì nữa không,anh ta không thể thế được (Huy giữ tay tôi)
Huy: Nó còn bảo Trâm giết em đi em biết nó là ai rồi chứ nó là Lão Đại xã hội đen nó cần người sinh xong sẽ khử em hiểu không
- Tôi cần nói trực tiếp với anh ta
Trâm: Anh ta đã đi Thuỵ Điển và không cho bất cứ ai liên lạc trong vòng 3 tháng tới yên tâm sau 3 tháng tôi sẽ đưa con cô về cho cô
- Thật sao tôi cần con thằng bé ổn chứ
Huy: Nghe anh rời xa nó rồi anh sẽ bảo Trâm tìm cách đưa con về cho em,nếu em quay về bh  sẽ mãi mãi không được gặp con em đâu nó sẽ giấu thằng bé đi
- Em là mẹ thằng bé anh ta nói cho em và con em đi bất cứ đâu cơ mà
Huy: Em tin nó sao ( tôi buông thõng tay)... anh sẽ đưa con em về cho em còn nó không chấp nhận em nữa rồi anh đã nói vs em rồi mà ( máy bay về tới Việt Nam nhà bố tôi đang bị 1 đám người tay xăm bông hoa hồng)...
Xăm trổ: Tao cấm bố con nhà mày đến gần Lão Đại ( Huy ngăn cản)
- Chúng mày đừng quá đáng
Bố: Lê con vậy là con còn sống bố có lầm không
Huy: Chăc nó nghĩ Trâm giết em rồi nên bảo bên đó báo về như vậy
- Bố ơi con đây ( tôi ôm bố)
Bố: Nghe bà thông gia nói bố sốc nằm bệt còn bảo con bé Lan đi mua vé nhưng chuyến sớm nhất phải 2 ngày nữa long bố như lửa ... gọi cho phu nhân bố phải gọi ( Lũ xăm trổ lao vào đá bố tôi)
- Tao bảo mày không hiểu à thằng già
Toii: Tôi xin mấy người bố tôi già cả rồi xin đừng hại bố tôi mà tôi xin ,gia đình tôi sẽ không làm phiền đến các người nữa
Huy: Nghe gì chưa ( Huy can can)
Xăm trổ: Tao mà biết còn làm phiền nữa thì tao đập chết cháu mày nghe chưa ( chỉ vào tôi khiến tôi sợ)
- Xin đừng
- Chúng mày phải biết chúng mày là ai Lão Đại nhắn rằng đến lúc cho mày đi rồi thì cứ im lặng mà đi thôi ( tôi nắm tay bố lau máu mồm cho bố)
- Yên tâm tôi sẽ không gặp lại đâu ,không bao giờ ( Huy cười nhẹ rồi đỡ bố tôi)
Huy: Bác trai bác không sao chứ ạ lũ khốn nạn... .
Bố: Tại sao họ lại làm vậy hả con ,con của con đâu
Huy: Sơn nó đuổi Lê đi sau khi Lê sinh con cho nó ,cháu đã giúp Lê về đến đây an toàn
- Cậu ta là ng độc ác như vậy sao
Tôi: Đừng nhắc anh ta nữa bố anh Huy này anh nhất định mang con em về đây cho em chứ
- Nhất định sau 3 tháng nữa
- Cám ơn anh... .( Huy quay ra đi về)
- Anh đi công việc rồi phải về ngay mai anh có lễ lên làm chủ tịch rồi
- Chúc mừng anh
- Anh luôn chờ em nhớ đừng để Sơn biết em còn làm phiền nó thì không bắt dc con em về đâu
- Em hiểu
Bố: Tại sao lại rắc rối vậy con
- Bố không hiểu đâu anh ta định hại con nhưng anh ta lầm rồi ... .những ngày sau đó đêm nào tôi cũng khóc ... bố chỉ biết đứng cửa thở dài
Bông: Dì ơi đừng khóc con buồn
- Uk dì nín đây con cuộc đời thật mệt mỏi con ạ
Bô: Nín đi con thôi là thôi bố không mong con đến với người từ bỏ con gái bố như 1 mớ rẻ lau
- Anh ta đáng sợ hơn bố nghĩ con sợ họ sẽ làm gì chúng ta nên có khi chờ con đón con của con xong là bố con mình chuyển chỗ ở nhé
- uh rồi nhất định rồi con bố cũng không muốn liên quan nữa bố con mình có rau ăn rau có cháo ăn cháo...
- Vâng bố ... ( 3 tháng sau không thấy Huy gọi tôi gọi cho Huy )
Huy: Anh nghe rồi
- Sao roi mang con về cho em dc chưa
- Anh định gọi cho em nhưng em phải bình tĩnh nghe anh nói,đứa bé do còn non quá đã mất vào đêm qua rồi ( tôi cười hoảng loạn)
- Không đúng anh lại nói dối em sẽ gọi cho Sơn
Huy: Nếu em cứ cô chấp gọi cho nó thì em cứ gọi đi gia đình em sẽ không được yên nếu làm phiền nó
- Con của em không thể nào ( tôi lên cơn sốc lên não rồi ngất xỉu)
Bố: Lê con ơi sao vậy con ơi ( nghe tiếng cạch cạch... tôi mở mắt cười như kẻ điên)
Bố : Lê con ơi con sao thế
- Ông là ai ều có con gì đằng sau to chưa kìa( bác sỹ)
Bác sỹ: Cô ý bị sốc não có thể sẽ bị điên
Bố: Không thể nào nó chỉ có nghe điện thoại thôi tại sao vẫn bt mà
- Có thể có tin gì đó sốc lắm nên mới như vậy chia buồn với ông ( Tôi chỉ trỏ cười cợt)
- Có ma kìa,ma kìa ( tôi cười lớn)
- Trời ơi con tôi làm sao thế này ,con ơi là con con đang giết chết tim bố đây này tất cả do nhà nó bọn khốn nạn
- Ông nói to thế ma nó biết chỗ tôi trốn đấy ( tôi cười )... .Sau đó bố tôi dọn nhà đi hàng xóm cũng không để cho ai biết tôi bị điên... chị gái tôi quay về ở cùng gia đình ... chị đang nấu cơm tôi xuống thò tay vào nồi nóng ( Lan giật tay)
Lan: Chết may chưa lại muốn bỏng như hôm nọ à,bố phải chữa mãi mới không có sẹo đừng có làm bố buồn nữa,bố già rồi hiều chưa
- Cút tao thích làm đấy con ranh ( tôi bóp cổ chị gái)
Bố: Thôi bố xin con bố vừa dọn đống đồ con đập xong ... .con đi ra kia chơi đi nhé
Lan: Bố không cho nó đi trại thì cứ thế này đến bao giờ
- Mày nói cho em đi trại mà nghe dc à nó trả nợ cho mày bn lần mày biết không im cái mồm lại nấu cơm đi
Lan: Lê ơi chị xin em tỉnh lại đi ( tôi cười ngơ ngơ)
- Chị là ai vô duyên ra đây tôi đánh son cho ( tôi quẹt đất bôi lên mặt Lan) đẹp lắm xinh lắm...
 Tôi đã như vậy được 1 năm điên dại đến mức ra  thùng cám lợn ăn ,cứ vậy bốc ăn bọn trẻ trong làng ném gạch vào tôi
Lũ trẻ : Con điên kìa đánh chết nó đi con điên hôi thối ( đến khi bố tôi chạy ra thì tôi trán bị nứt toác vì chảy máu do bị ném đá)
Bố: Trời ạ con ra đây ăn cám nữa à Lê ơi ( bố khóc,thấy nhà bên đẩy xe cho con nằm đi qua tôi chạy ra bế)
- Con nhớ mẹ là ai không ( mẹ bé hét ầm lên)
Bố: Tôi xin lỗi trả con cho ngta đi con
- Con điên bỏ con tao xuống ngay ( bà ta lao vào tát liên tiếp vào tôi)
Bố: Cháu nó kb tôi xin cô bỏ qua
- Điên đánh cho nó tỉnh ( tôi đứng im rồi chớp mắt hát ru ) con ơi con ngủ cho ngoan ( tôi đứng mất hồn bẩn thỉu hôi hám)... tối đến về nhà chị gái tôi vừa tắm cho tôi vừa khóc
Lan: Thà chị nhìn mày chết đi còn hơn thấy mày thế này Lê ạ ,bố ngồi thui thủi ở góc nhà kia kìa mày làm bố đi đền cho ngta rồi xấu hổ tiền bán nhà cũng phải hết chứ
- Kì mạnh lên ( tôi gãi gãi cào xước lưng)
- Đấy mà là kì à ( chị khóc lớn tôi ngồi cứ dội nước vào đầu)... ra ăn cơm tôi ăn như bọn lợn không cầm đũa mà xục ăn... bố và chị quen nên cứ cho cơm vào bát to... .bố ứa nưoc mắt rồi đứng lên... tối đến bố gọi tôi ra chải đầu cho tôi...
Bố: Ra bố chải đầu cho con nhìn kìa mẹ đang nhìn đấy ( tôi đang đếm tay rồi chỉ)
- Ăn được không
- Không mẹ con đấy là cái ảnh ) bố chải rồi thở dài... bà có thiêng không bà có nhìn thấy con mình giờ thế này không,do sai lầm của chúng ta ngay từ đầu không để con ở bên xứ người ,kb con ốm hay con đang buồn để đến khi nó bị vứt bỏ thì chúng ta cũng đành bất lực,,,bà nhìn nó đi thân tàn ma dại tôi kb sống dc bao lâu nữa,k nghĩ vì con tôi đã chết lâu rồi bà phải phù hộ cho con bà nhé ,,,tôi xin bà ( Bố ôm tôi khóc, tôi đơ ngó nghiêng)
- Ông kêu gì đấy im đi khó chịu
- Con ơi bố có lẽ phải đưa con vào trại thôi đó là cách tốt nhất cho con ... .Hôm sau bố đèo chị đi mua đồ để cpi cho tôi lên trại tâm thần... bố dặn ở nhà trông nhà không được đi đâu ( bố khoá cổng để tôi không ra ngoài dc )... chợt bên ngoài có tiếng gọi
- Ê mở cửa cho anh anh vào chơi với em ( tên hàng xóm)
- Không cút
- Ngoan anh cho em cái này này ( a ta bỏ ra cái đồ trẻ con có nơ lấp lánh) ...
- Không ( a ta thay đổi sắc mặt trèo vào)
- Đi vào nhà anh cho xem cái này ( a ta dắt tay tôi vào nhà)... anh cởi quần em ra khám nhé chơi trò bác sỹ ( tôi nhổ nước bọt vào mặt)
- Tao điên chứ không ngu con chó ( xong tôi cười)
- Mày dám nhổ à ( a ta đè tôi xuống tôi dẫy dụa đẩy anh ta rồi chạy ra ngoài đúng lúc bố về tôi ngã vấp đập đầu vào bậc thềm)
Bố: lê cái thằng kia ai cho mày vào đây ( nó chạy còn tôi mê man)... Hồi ức về ngày đi Tây bắc cùng bạn bè đi học ,,,cùng nắm tay ai đó đi trên đường thấy ai đó gào khóc ... tiếng cộng hình ảnh khiến tôi choàng tỉnh
Bố: Sao rồi con đau ở đâu không ( bố xoay xoay)
- Bố
- Uh bố đây con ( bố ngạc nhiên)
- Sao nhà mình lại ở đây
Lan: Nghe chị hỏi này số mấy đây ( dơ 5 ngón)
- Thôi đi em học cao hơn chị đấy mẹ mất xong chị hâm luôn rồi à ( tôi dậy rửa mặt bố ngạc nhiên)... .
Bố: Bố đi nấu cơm nhé
- Con nấu cho đây là đâu ... chị dọn bàn ăn ra rồi ôm đứa nhỏ cho ăn
Lan: Lê này em vẫn bình thường chứ
- Đưa cháu em bế cho ( chị phân vân) đưa đây sao bố vs chị lạ vậy cứ như em bị điên vậy...
Bố: cái con Lan này em nó ốm khỏi rồi thì thôi ( bố nháy mắt chị)
Lan: À vâng ( chị đưa cháu tôi cho ăn tỉ mỉ cẩn thận và sạch sẽ)
- Bố sao nhà mình lại về đây,đây là đâu
- con không nhớ gì à
- Nhớ gì ạ ( bố rơi đũa)
- Vậy con có nhớ đã từng xuất ngoại không
- Bố nói gì thế tiền đâu mà xuất ngoại chứ
- Vậy con nhớ gì
- Con nhớ Phương lấy ck rồi Trâm cũng vậy
- còn con
- Con thì làm gì có ai
- Con quên hết sự kiện trong đời rồi à
- Là sao ạ
- À không vậy càng tốt con tỉnh là bố mừng rồi bố thịt con gà đây rồi vừa hqua nói với mẹ con có lẽ bà đang phù hộ cho con phải không?
Lan: Quên hết là tốt cái tốt hơn em tỉnh táo lại  thật sự bố và chị mừng lắm
- Em ốm nặng lắm ạ
- Uk rất nặng ... .và sau đó chị kẻ tôi ốm nặng phát điên nghe chị kể mà tôi rùng mình,,,sáng nào cũng ra chợ bán hàng cháo cho bố đi xe đạp trên đường làng,,,tóc bay bay thanh niên trong làng rất thích tôi,bố nói do tôi ốm nên cần ở trên vùng quê nghèo này cho thanh tịnh,,,vùng đất lành ... đi qua cánh đồng lúa tôi nhìn rồi tự dưng thấy muốn gọi cho bạn bè nhưng bố tôi cấm với lý do lãng xẹt là vì lấy ck hết rồi con gọi làm phiền ,dù bố nói vậy tôi cũng không có số mà gọi... 1 năm nua trôi qua hnao tôi cũng đi thiền cũng mấy cụ trong bản,,,tâm thanh tịnh tôi béo lên và rất yêu đời... khi dậy cho lũ trẻ trong làng khỏi mù chữ... ngày nào cũng vậy dù không lấy công nhưng bố mẹ các bé dù nghèo nhưng cũng cho tôi người có thì gạo không thì củ khoai củ sắn...
Bố: Nhìn gái bố thế này bố chết cũng nhắm mắt dc rồi
- Bố lại linh tinh rồi ( tôi ôm bố)
- Có phụ huynh tăng con chân giò này
- con thật tốt bụng xoá mù chữ cho bản này
- Người biết chia sẻ cho ng kb con tự hào vì dc coi là giáo viên... về phòng thấy trong hốc tủ có túi balo của tôi... lâu không chú ý đến tôi bỏ ra bên trong có cuốn nhật kí... tôi gặp anh vào 1 buổi sáng Tây bắc... ( lật trang) ... chúng tôi đã chia tay... tôi đã gặp 1 ng đàn ông khác và đã qua đêm với anh ta ... người đó không yêu tôi ,có bao giờ anh thấy em buồn không S... .( Chị giật lấy)
Lan: Của chị đấy đừng động vào
- em thấy giống em viết mà
- Chữ chị vs em giống nhau mà đừng linh tinh kể cho bố đấy ( chị lảng)
- Dc rồi yên tâm đi chị tâm trạng ghê ( chị ấp úng)
- Đi lau nhà đi ở đây mà đọc linh tinh
- Ok em đi luôn đây... ( Hôm sau đi qua khu thấy diễn viên đang diễn ở chân núi)... họ láo nháo khiến tôi đạp xe chưa qua đươc
Đạo diên: Trang điểm ở đây vậy là đẹp nhất rồi
- Dẹp đi tôi chờ người của tôi ( diễn viên)
- Nếu thế thì muộn mất sẽ tối
- Anh để tôi lên hình như 1 đưa  hề vậy à ,này đánh thế này cũng đòi đi kiém tiền à ( chỉ trỏ ngươi trang điểm )... tôi đứng nhìn cô ta) cô kia nhìn gì ghê vậy
- Chị thẩm mỹ quá đà nên nét cứng nếu cứ cố chát 1 đống lên sẽ khiến chị già đi hơn mà thôi
- Cô học makeup à mà nói
- Tôi kb học chưa nhưng nếu chị dc tôi trang điểm cho sẽ khác
- Kênh kiệu nếu cô làm tôi ưng tôi sẽ cho cô tiền
- 1000 gạch để xây lại nhà vệ sinh cho lớp nếu dc mong chị ủng hộ
- ok ( tôi xoay cốp makeup như chuyên nghiệp gọt chì kẻ rất nhanh tỉ mỉ )... đến khi đánh tôi rất tập trung ( xong tôi đưa gương)
- Ưng không ( chị ta sờ lên mặt ngac nhiên)
- cô học makeup ở đâu vậy
- Năng khiếu có lẽ vậy
- Đánh đẹp vậy sao
- Do phấn này cũng không phải hàng xịn chuẩn nên mặt chị cũng chưa dc láng cho lắm nếu là hàng xịn chắc chắn đẹp hơn
- Em tên gì ở đâu vậy ( makeup của chị ta chạy tới)
- Tôi tới muộn xl ( thấy mặt trang điểm chị ta ngạc nhiên) ai make cho chị vậy
- 1 cô gái vùng cao ( tôi cười lên xe)
- Nhớ 1000 gạch nhé chị không làm thì coi như tôi trổ tài chút thôi ( chị ta há mồm ngạc nhiên)... tan dậy đi về thấy bố đứng ở cửa
Bố: Nghe nói con makeup cho diễn viên nổi tiếng
- Chị đó nổi lắm à bố
- Uk rất nổi và cô gái đó chuyển lời đưa cho con cái này này ( 1 tấm danh thiếp)
- Cô diễn viên đó nói chỉ cần con liên hệ xuống thành phố cô ta sẽ kí hợp đồng thuê con makeup riêng cho cô ta...
- con không đi đâu
- Con phải đi con không thể chôn vùi tài của mình ở cái miền này dc
- Con không muốn xa bố
- Bố sẽ chờ con gái bố kiếm tiền rồi mua nhà trên đó và nhà ta sẽ về ở dc không con
- Kìa bố
- Bố ở 1m quen rồi bố chịu dc ( tôi thở dài quay đi ra sân ngồi)... dơ bàn tay lên tôi nghĩ ,mình có năng khiếu nhưng khi mình đánh như có vẻ mình đã dc học rồi vậy... mình cũng muốn kiếm tiền nuôi bố ( nhìn bố đang thái bèo cho lợn ăn,tôi thở dài)... Hôm sau tôi quyết định lên thành phố
Bố: Hãy làm lại từ đầu con nhé bố chờ con mua 1 cái nhà to
- Dạ nhất định con mới 26 thôi mà bố chờ con yên sơ tâm ,khi nào chị về bố giúp con nhắn là con yêu tất cả mọi người ( tôi quay đi không rơi 1 giọt nước mắt quyết tâm lên thành phố lập nghiệp)..Lên thành phố nơi tôi sinh ra và lớn lên  nên đường phố khá quen thuộc,tôi ghé quán chè tôi hay ăn và tạt qua căn nhà nơi tôi lớn lên đã có người đến sinh sống,có quá nhiều chuyện xảy ra và trong số đó mình có quên điều gì không nhỉ... đến nơi vào nhà chị diễn viên niềm nở cười với tôi
- Chào mừng em đến với đội của chị chúng ta kí hợp đồng luôn nhé
- Vâng em không tự tin cho lắm nhưng nếu chị tin tưởng ( chị ngắt lời)
- Chị tin em ngay từ khi thấy em xoay cốp trang điểm nhanh gọn cách sau khi em đánh để lại ngăn nắp chỉ những điều đơn giản chưa đủ ,đơn giản em biết cách đánh tạo hiệu ứng phù hợp khi đứng trước máy quay,dù em nói em chưa học qua bao giờ chị sẽ không tin đâu... chị là Mai
- Em bị ốm nên có nhiều thứ quên chắc do em học lỏm trên mạng thôi
- Nghe giọng em giống người ở đây vậy sao lên lên đó ở vậy
- Có 1 số việc bố em chỉ nói vậy sau khi mẹ mất bố muốn cho em và chị gái lên đó ở để tịnh tâm
- vậy à vậy cv sẽ bắt đầu luôn vào tuần tới em sẽ phải đi theo chị thường xuyên qua nước ngoài và các tỉnh
- Vâng
- mai sẽ làm giấy tờ cho em và em sẽ ở căn hộ nhỏ kế bên đừng ngại đó là chị mua để đó tiếp khách bh em có thể sử dụng
- Vâng cám ơn chị em sẽ làm chăm chỉ ( kí hợp đồng xong chị đặt 1 cọc tiền trước mặt tôi)
- Đây là lương 1 năm của em ( 1 coc tiền)
- Nhiều vậy ah
- Chưa thưởng chị thích ng mạnh mẽ thật thà như em ( tôi cầm số tiền đầu tiên làm dc trong đời)... tôi ngay hôm sau đi gửi tiền về cho bố
- Bố ơi con gửi tiền về rồi đó ạ
- Chịu khó con nhé bố mong con thành công đúng vs tài năng của con
- Bố yên tâm ạ ( 6 tháng tôi theo chị đõ đến các tình sang nước ngoài ,trong giới bh tôi khá có tiếng trang điểm, 1 người kb gì không tên tuổi nhưng tôi có thể biến 1 cô vịt xấu xí trở nên xinh đẹp chỉ bằng bàn tay và 1 cái cốp trang điểm)
Mai: Bây giờ có rất nhiều người mời em sang làm cho họ phải không
- vâng cũng có
- Vậy sao em từ chối
- Em làm cho chị rồi mà
- em có thể kiếm thêm ngoài giờ đừng ngại... chị chỉ cần em khi có lịch thôi
- Dc vậy ah vậy em cám ơn chị...
- À tuần tới sẽ đi LonDon em cpi đi nhé
- Châu âu ạ
- Uh đi châu âu
- tuyệt quá em chưa dc đi bao giờ vé đắt lắm đúng không ah
- Chúng ta dc tài trợ mà à em chưa có bạn trai à
- Vâng em chưa
- Kiếm 1 anh để yêu thôi anh nào giàu có và phải yêu em hết lòng
- Èo người đó họ sẽ không yêu em đâu ạ
- Chị vui chút thôi nhưng người đàn ông hoàn hảo như vậy khi yêu họ thì cũng chỉ gặp bất hạnh mà thôi
- Nói thật chứ nếu có em cũng muốn thử... ( tôi cười hip mắt)
- Nốt đi nào mơ mộng mãi thôi ( tôi và chị nói chuyện vui vẻ)... Và hành trình sang LonDon bắt đầu tới nơi tuyết rơi kín lông mi tôi chị Mai cười
- Gạt đi chứ cứ đứng đơ vậy
- Lạnh quá ( tôi hơ hơi ấm vào tay)... vào đến sân bay ở sảnh thấy vệ sỹ chạy ra cả bảo vệ từ cổng vip 1 người đàn ông mặc chiếc áo choàng đến đầu gối toàn thân mặc màu đen ... anh ta đeo kính và tôi bị khuất không nhìn rõ mặt... ( tôi nhăn mặt hình ảnh này mình từng thấy rồi hay sao vậy nhỉ)
Mai: Lê ơi có đi không đấy
- À em đây ( tôi chạy theo có lẽ do mình xem phim nên vậy người đó dáng đẹp thật)
(N): Sơn quay lại khi nghe thấy có người gọi Lê ơi ... nhìn ra sảnh sân bay không thấy ai ( Lê đã chạy khuất) ... Sơn bỏ kính ra rồi ngó nhìn
Thư kí: Đi thôi chủ tịch ( Sơn thở dài quay đi)... lên xe anh ta ghé qua tiệm hoa mua 1 bó hoa và mua 1 hộp bánh tự tay chọn...
- Tao sẽ tự lái chúng mày về trước đi
- Vâng thưa chủ tịch... ( Sơn đặt bó hoa và hộp bánh bên cạnh ghế phụ)
- Anh về rồi ,anh đã hứa dù có bận cũng sẽ về kịp ngày dỗ của em ,ngày chúng ta gặp lại nhau ( Sơn nhìn sang chỗ ghế phụ không có người ,anh ta đang tưởng tượng ra Lê đang ngồi cạnh,mắt Sơn đỏ ngầu) anh không khóc đâu ( sơn với kính đeo lên nc mắt chảy xuống)... đến nghĩa trang Sơn bước xuống ra chỗ mộ Lê 1 ... nhặt cỏ đặt bó hoa xuống Sơn bỏ bánh ra bóc ăn... ) anh ăn cho em thèm này loại bánh em thích ăn đây mà em sống 1m không buồn à ,còn anh rất cô đơn ( vừa ăn Sơn vừa gạt nc mắt) anh làm em giận kb bn lần rồi nhỉ,lần này không được giận anh nữa nhé ( Ngồi nói chuyện đến tối Sơn kể hết về những ngày công tác làm gì ăn ngủ ra sao)... tối mất rồi anh phải về rồi,tuần nào a cũng sẽ dành 1 ngày để qua thăm em,2 năm có lẻ rồi anh chợt nhận ra anh yêu em yêu quá nhiều ,đủ để anh quên đi đau đớn nó không còn đau nữa em ạ mà nó như dòng sông ngày đó đóng băng tâm hồn của anh rồi ( Sơn cắn tay gào lên) tại sao tôi lại không nói yêu em sớm hơn...
   Tôi đi trên xe của đoàn làm phim ngó đầu ra ngoài đường phố ngăn nắp sạch sẽ ,những tuyến xe buýt đỏ đi qua nhau khiến tôi thích
- Ở đây đẹp quá chị nhỉ thành phố cổ mà hiện đại ghê
- Chuyện 1 trong những nước giàu bậc nhất mà ( đến khách sạn đi sắp hành lý) Lê này ở phía trước có hội chợ và lễ hội đấy qua mua đồ make up ở đó rẻ và rất ổn
- Vậy à vâng ( nói đến đồ makeup tôi thích thú)... đi tắm và rồi hát vang rồi chạy ra chợ
 (N): Sơn đi lên xe khuôn mặt vô hồn ... lái xe đến trước lễ hội do quá đông nên anh ta phải dừng lại cho họ đi qua ( xuống xe anh ta bỏ thuốc ra hút)... chợt anh ta nghe thấy tiếng 1 cô gái người Việt nói tiếng anh đang mặc cả ( Sơn nhìn từ sau lưng)
   Tôi mua cây bút kẻ mắt và bộ đánh mắt
Bán hàng: 10 bảng
- Ấy bút này làm gì có giá mắc vậy chỉ là cháu thấy đánh lì và đường nét nhỏ ,10 bảng bằng bút hãng mất rồi đi bán cho cháu đi ( tôi xoa xoa tay) bán đi cô... để cháu kẻ cho cô xem bút này rơi vào tay cháu sẽ đẹp ( để cháu quay ra đây cho sáng)
(N): Sơn đang hút thuốc anh ta cười nhẹ khi thấy cô gái trả giá... đoàn người lễ hội ồ ra ngày 1 đông ( Lê cầm gương quay lại kẻ rồi cười tươi bị trượt Lê thổi tóc mái tức tối vì bị trượt tay)... Sơn giây phút đó đứng nhìn rồi chết lặng... điếu thuốc từ miệng anh ta rơi xuống ... ( Dien vien kich trên lễ hội noi lớn câu ... ngày em đi anh buồn biết mấy... những kí ức cứ ngỡ vùi quên lãng bỗng âm thầm thổn thức lại trong tim)... Sơn vô thức nhìn Lê cười nói giữa ngã tư đường... .Sơn gạt dòng người chạy sang thì Lê lại mua xong và đang đi ngắm chỗ tiếp theo vừa đi vừa chụp ảnh vừa cười
- Em ... em ( Sơn đến không nói lên câu gì)
   Tôi đang cầm lọ dưỡng da lắc lắc xịt thử lên mặt chợt 1 người đàn ông chạy tới anh ta mặc bộ đen đeo kính đen xì cầm tay tôi...
- Em ... em là em rồi ( Sơn cười ngớ ngẩn)
- Ô cái ảnh này anh em gì vậy anh nhận lầm người rồi ( Sơn kéo tay Lê ôm)
- Anh biết em sẽ quay về anh biết rồi ( tôi đẩy rồi tát bốp vào mặt)
- Anh điên à ... eo đồ bệnh hoạn ( tôi chạy ... anh ta đuổi theo) này anh gì anh điẻn à cứ chạy theo tôi thế
- Đứng lại
- Bệnh hoạn ( toii vẫn gào lên nói chay vào giữa lễ hội tôi núp rồi thổi phù) anh ta đẹp trai quá trời ơi ( tôi dậm chân) nhưng bệnh hoạn chắc chắn đang tiếp cận mình... đừng hòng... và tôi biết chắc rằng ... phía trước tôi đang có vô vàn thứ đang chờ ... .

Đọc tiếp Chương 92 Truyện Tháo Chạy của tác giả Huyền Thu

Xem danh sách chương truyện Tháo Chạy full