Đọc Truyện

Đọc truyện Thả Hồn
Đọc truyện Lệ Hải Đường full
Đọc truyện Tháo Chạy full
Đọc truyện Tiết Hoa full
Đọc Truyện Kiếp Yêu full
Đọc Truyện Bụi Trong Ngực full
Đọc Truyện Chiếm Ngự full
Đọc Truyện Thêm Sắc full
Đọc truyện Hai Chị Em full
Đọc truyện Tôi Đã Sống full
Đọc truyện Duyên Phận Full

Hiển thị các bài đăng có nhãn huyền thu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn huyền thu. Hiển thị tất cả bài đăng

16 thg 5, 2017

Tháo chạy chương 95 - Tháo chạy chương cuối

Đọc truyện Tháo Chạy chương cuối:

Tôi đang suy nghĩ rằng chuyện tình của chúng tôi ngày trước thật sự đó là chuyện gì,yêu hay không yêu và yêu ra sao ai yêu ai nhiều hơn điều đó giờ có lẽ đã không còn quan trọng nữa rồi ,nước mắt người này rơi vô thức vì tôi ,,,tôi đưa tay lên gạt nước mắt anh ta... và dù anh có là ai mạnh mẽ đến đâu thì anh cũng là 1 người đàn ông đang yêu mà thôi,(sơn giữ chặt tay tôi)

Sơn: Anh không muốn ta phải chia tay 1 lần nào nữa,anh giấu nỗi buồn lại đây và anh mong rằng dù em không nhớ nhưng cũng hãy ghé thăm nơi này ,nơi trái tim anh có em ( tôi ngại đỏ mặt)
- Thôi khóc gì chứ đàn ông mà khóc ( tôi vỗ vai) bỏ qua đi dù sao thì em tin anh là đủ
- Uh ( buồn thiu)
- Cười lên xem nào
- Không cười nổi ( Sơn vs tay tôi vẫn nắm đi trên con đường này và tôi biết nơi tôi phải đến luôn là 1 nơi rất xa)... ra sân bay tôi ngáo ngơ,vệ sỹ của anh ta tràn ra từ bên ngoài cửa họ với túi đồ càm hộ tôi,tôi ngại cứ cúi đầu,anh ta vẫn nắm tay tôi kéo vào bên trong cho tới khi lên máy bay...
- Đây là máy bay của anh à
- Uh ( a ta cởi áo )
- Ô anh làm gì thế
- Thay đồ ra mồ hôi rồi anh đi tắm đây ( tôi ngó nghiêng xung quanh tiếp viên mang nước và đồ ăn nhẹ vào) ... anh ta giàu vậy cơ à ,vậy có khi nào ngày trước mình tham tiền nên đồng ý gì không nhỉ ( tôi ôm đầu cố nhớ)... Đang ngồi anh ta quấn khăn tắm đi ra ,nhìn thân hình tôi cầm ly nước đơ người rồi nuốt ực,a ta lau đầu rồi ngồi xuống đối diện tôi
- Em đi tắm đi ( tôi húp vội ly nước quay mạt đi ... cha mẹ ơi sao người đẹp vậy 6 múi ư ,mình lấy dc người có 6 múi ư) sao thế ( a ta với tay sơ lên mặt tôi)
- Không em đi tắm đây đi luôn đây ( tôi đứng vội dậy đi thẳng vào tolet thổi phù) ... suýt nữa mất kiểm soát rồi mình rung động trc ư,phụ nữ mà thế ư,k đúng tại mình và anh ta đã từng là vk ck đúng rồi ( tôi cười tủm) nhưng a ta đẹp trai và người lại đẹp nữa số mình trúng độc đắc rồi ư
(N): Sơn đang ngồi anh thư kí đi ra
- Sao rồi mọi việc đúng theo kế hoạch chứ ( Sơn với ly nc hoa quả uống)
- Đang diễn ra đúng theo ý cậu rồi ạ hắn đang huy động mọi người đứng tên để mua cổ phần bán ra
- Tốt rồi nó đam mê quyền vị,đam mê tiền tài hơn mọi thứ tao sẽ cho nó thứ nó cần không phải sao ( Sơn nhìn anh thư kí cúi đầu)
Thư kí: Dạ đúng thưa cậu chủ còn về bang phái thì họ đang nói rằng
- Nói gì
- Nói rằng dạo gần đây cậu nhân từ quá với đối phương
- Tao có con rồi khi nào mày có con mày cũng muốn tích chút đức cho con của mày phải không và tao cũng vậy tao muốn tích chút đức còn lại cho con của tao...
- Dạ vâng tôi đã hiểu ..
   Tắm xong tôi đi ra thấy anh ta đã ngủ,tóc anh ta rũ xuống vẫn chưa mặc áo,nước ở cổ anh ta vẫn còn chảy xuống ngực tôi nhìn rồi tóp tép mồm,mày điên à Lê,mày điên rồi mày mới biến thái ( tôi tự vả vào đầu,)
Sơn: Em đang làm gì vậy ( a ta mở to mắt nhìn)
- À em thấy hơi đau đầu ( tôi xoay xoay người thì anh ta kéo tay tôi ngồi lên lòng)
- Ngủ ,ok
- Ok tôi vội vàng ngồi sang bên cạnh rồi kéo chăn lên nhắm mắt ( a ta cười rồi ôm tôi)
- Mấy năm rồi gàn đây mới lại dc ngủ ngon ( Sơn thở dài)... Tôi dù kb người này là ai nhưng tôi tin rằng tôi đã từng rất yêu người này... Đến Lasvegas Sơn dặn tôi... em sẽ đến nơi khác
- Vậy còn anh
- Anh sẽ về nhà
- vậy em đi đâu
- em sẽ đến nơi an toàn khi nào anh cho người đến đón em hãy làm như lời họ dặn chúng ta sắp dc bên nhau trọn vẹn rồi ( Sơn vuốt má tôi anh ta khoác áo choàng đen rồi đi xuống) a sẽ gặp em sau...
- Vâng ,,,( tôi đi sau Sơn và đi lối cửa khác lên xe tôi dc đưa đến 1 căn nhà khá cổ kính ,kiến trúc cổ xưa... vừa buơc vào tôi thấy tiếng ai đó hát ru lời ru tha thiết ... 1 người phụ nữ bế trên tay 1 đứa trẻ và tôi nhận ra đó là con mình
Vệ sỹ: Phu nhân chúng ta có khách ( Bà ngẩng lên nhìn thấy tôi rồi ngạc nhiên không nói nên lời)
Bác gái: Lê ,là con thật sao Lê ( bà đứng dậy ra sờ tay tôi) đúng con rồi người thật rồi,ôi trời đất ơi vậy là có chuyện gì thế này
- Bác là mẹ anh Sơn ạ ( bà buông tay)
- Con sao vậy
- Con bị mất đi 1 phần kí ức rồi ạ
- Tại sao lại mất đi cơ chứ con nhìn đi đây là con của con đây ,cu ỉn đây ( tôi nhìn thằng bé rồi mếu)
- Ỉn thằng bé đây ạ ( tôi khóc ôm con không lên tiếng)
- Đúng vậy con của con đây thằng bé rất giống con ( tôi khóc lớn hơn)
- Vậy tại sao ai đã làm vậy đã chia rẽ con của con và con từ khi lọt lòng vậy bác
- Vào nhà đi kể cho ta nghe ta sẽ kể cho con nghe ,ai làm thì ta kb cái đó có lẽ chỉ có Sơn nó biết thôi ...
(N): Sơn về đến tập đoàn ,bước vào phòng chủ tịch thấy Trâm ngồi sẵn chờ bên trong
Trâm: Anh về rồi ( cô ta lao ra ôm) anh sao không nghe em gọi vậy,cv bận đến vây ạ
- Đúng vậy anh rất bận ( Sơn quay lại cố cười)
- Vậy em phải làm sao đây em nhớ anh chết mất
- Anh có cuộc họp bây giờ khi nào xong anh sẽ đón em
- Đi ăn tối chứ
- Đúng vậy đi ăn tối
- Dạ vậy em về chuẩn bị luôn đây ạ
- À Trâm này tối nay gọi cả Huy đi nhé
- Sao vậy ạ em và anh thôi
- Anh có việc muốn nói nhanh thôi,đêm nay anh sẽ ở bên em
- DẠ ( Sơn cười khi Trâm vừa đóng cửa Sơn nhếch mồm tắt nụ cười) ...
   Tôi kể cho bác gái nghe những gì tôi nhớ rằng tôi bị điên ,rồi tôi đi làm và lại gặp Sơn ( bác gái cứ ngồi khóc)
- Sao hai đưa yêu nhau mà lại khổ vậy con Sơn nó chưa kể cho con tức là nó không muốn con phải suy nghĩ ,giờ thì con hết kí ức về thằng bé vậy thì sẽ ra sao đây
- Con tin mình từng yêu anh Sơn vậy là đủ ạ ,chỉ có điều tại sao khi đó như bác nói anh Sơn bế con đi xác là con vậy thì tại sao con lại sống lại
- Cái đó cũng là điều ta không hiểu nổi khi con vào viện có con nhỏ Trâm đưa con vào không lẽ
- Trâm là ai ạ ( tôi nhớ đến ng gọi cho Sơn tên Trâm)
- Nó là ( Sơn đi từ sau vào)
- Mẹ ( a ta nhìn bác gái bác gái hiểu ý không nói nữa)
- Con đến khi nào vậy
Tôi: Cô gái đó là ai ạ
Sơn: không liên quan đến em đừng hỏi về cô ta nữa
- Anh có gì mà phải giấu
Bác gái: Thôi nào hai đứa cu ỉn tỉnh rồi đây này( bác gái đặt xuống con chạy lon ton khiến tôi cười sướng 1 cách ấm áp)
- Con à lại đây mẹ đây ( thằng bé bà bà đi ra chỗ tôi rồi ngã nhào Sơn đỡ con)
Sơn: Con trai mà đi kém vậy ( thằng bé khóc tôi đập tay anh ta)
- Anh nói vậy con sợ Ỉn ra mẹ bế con nhé ( dường như tình mẫu tử luôn là 1 thứ gì đó thieng liêng ,thằng bé theo tôi ngay khi đó tôi hôn con rồi lã chã nc mắt) mẹ xin lỗi mẹ quên mất sự tồn tại của con,mẹ là kẻ xấu con ạ ( bác gái nhìn cười trong nước mắt còn Sơn quay đi ra ngoài hút thuốc)...
Bác gái: thấy các con đòan tụ mẹ vui lắm...
- Vâng con cũng vậy ( tôi bế con ra ngoài thấy Sơn hút thuốc mặt trầm ngâm ngồi nhìn ra vườn)
Sơn: A thấy buồn vì mãi mới biết em còn sống ,nếu sớm hơn thì mọi việc đã không thế này con anh sẽ không phải mất mẹ và anh không phải mất em ( Tôi đặt ỉn xuống sân thằng bé chạy lonton trên bãi cỏ ,còn tôi thở dài)
- Thôi qua rồi chúng ta vẫn còn trẻ và đang ở bên nhau đó thôi ,mà a sao qua đây vậy
- Nhà anh mà a không qua thì qua đâu
- Anh ở nhà riêng mà hay đang có em nào ở đó nên không muốn em đến hả
- Làm gì có ( Sơn lảng chạy ra bế ỉn) bố xem con lớn đến đâu rồi nào ,sao mãi không lớn vậy
- Anh gặp con khi nào
- Lúc dc 8 tháng thì phải
- Anh sao không bế con
- Vì a nghĩ thằng bé là nguyên nhân khiến anh mất em ( tôi vả cho phát vào mặt)
- Nếu em không quay lại thì anh định bỏ mặc không bế con em ư ,rồi sao a xua đuổi không bế con anh nói thế mà dc ư ( tôi bế Ỉn giật lại quay vào nhà)
- Ơ này anh sai rồi đưa con anh bế cho
- không dám tôi bế dc từ đâu đến muốn bế à đừng hòng ( Sơn cười ôm hai mẹ con tôi choàng vào áo anh ta)
- Thế này là được rồi chứ gì?
- Chấp nhận nhưng chưa tha ( tôi cười tủm hôn con )... sau đó tôi bác gái và Sơn ăn tôi nói chuyện vui vẻ,điện thoại Sơn lại reo lên tên Trâm trên điện thoai,a ta vội vàng úp xuống
- Mẹ và em ăn đi anh phải đi rồi
- Anh đi đâu mà vội vàng vậy
- Anh đi công việc thôi ( Sơn hôn lên trán tôi)...
(N): Sơn lái xe về dịnh thự của anh ta mặt lầm lỳ thấy Trâm trang điểm lộng lẫy ,Sơn cười nhẹ
- Hnay trông em đẹp lắm
- Em cám ơn ,anh có phải thay đồ không ạ
- Anh mặc bộ này không ổn sao
- À không đâu có anh mặc gì cũng đẹp ... ( Sơn vẫy lái xe) không phải anh đèo ạ
- Anh mỏi nên chúng ta sẽ đi kèm cùng tài xế ( Trâm thấy khó chịu vì muốn đi riêng) ... trên xe Trâm cứ quàng vai Sơn ,còn Sơn anh ta ngồi nắm tay lầm lỳ cho tơi nhà hàng xuống xe anh ta cũng không mở cho Trâm,Trâm tự mở xuống
Trâm: Anh Sơn này a đang giận em hả
- Đâu có em nghĩ nhièu rồi ( Sơn nắm tay Trâm) a đi xa về nên hơi mệt thôi...
- Dạ không sao đâu anh chúng ta vào ăn thôi,em có gọi chi anh Huy nhưng anh ý bận ( cánh cửa mở ra thấy Huy ngồi Trâm ngạc nhiên)
- Anh gọi cậu ta nói rảnh mà ( Sơn nhếch mồm Trâm vội chỉnh đốn khi thấy Huy)
Huy: Đã lâu không gặp chuyện lạ khi thấy mày mời tao ăn tối đó Sơn
- Lên làm chủ tịch có khác mày giọng điệu cũng gớm ghê nhỉ
- Sao bằng mày được chủ tịch hai tập đoàn lớn mạnh lại còn làm Lão Đại Hồng Hoa Hội nữa chứ ( Huy cười)
- mày có vẻ chú ý tới chức vị chẳng phải năm ngoái bố tao mất mày dc như ý mày muốn sao
- Cũng cám ơn mày đã tự dưng bán lại 60% cổ phần cho tao
- À vì đối vs tao làm chó thì khó còn làm chủ tịch dễ như không ( Sơn thái thịt ăn Huy tức không nói câu gì Trâm với ly uống vội vàng)
Sơn: Giờ bố tao cũng không còn mà bố tao chết cũng quá nhanh ,tự dưng ông đột quỵ cũng kì lạ ,à Trâm này trc khi a gặp lại em tại sao em sống bên Nhật vậy ,thời gian đấy anh thây Huy cũng ở bên đó khá lâu
Huy: Mày đã gặp Lê chưa
- Sao mày lảng vậy Huy ,hai việc liên quan không vậy
- Tao nghĩ mày cũng nhận ra cô ta dù cô ta nói như không quen nhưng tao biết
- Mày biết chứ mày biết Lê vốn vẫn còn sống mà ( Huy ấp úng)
- Mày nói linh tinh gì vậy tao cũng rất ngạc nhiên cô ta quên mọi thứ nên
- Nên mày đang vui vì che đậy 1 điều mày đã âm mưu hãm hại vợ tao,mày muốn chết kiểu nào vậy Huy ,( Sơn buông dĩa bên ngoài chục người càm súng dí về phía Huy)
Huy: Khôi hài mày định giết tao ,nếu tao muốn hại thì khi thay cô ta ,tao vừa thấy đã giết rồi hiểu k?
- Mày sợ cho ng theo dõi sẽ khiến tao chú ý đến nên tao phải tỏ vẻ không quen chứ và tất nhiên là vợ tao thì tao sẽ biết chứ phải k?
Trâm: Anh Sơn em nghĩ có hiểu lầm rồi ( trâm càm tay Sơn)
Sơn: Tao muốn chúng mày phải trả giá cho lỗi lầm chúng mày gây ra ,bằng chứng chúng mày hại Lê tao có đủ từ camera sân bay đến lời khai sai lầm là lũ bác sỹ ngày đó cũng bị em lừa,trong số đứa tiêm thuốc chết lâm sàng cho Lê em cho 1 tên trà trộn vào đám bác sỹ,khi xong tên kia rút và tất nhiên chả ai biết hắn là ai tội đâu họ chịu em thông minh lắm Trâm ạ,nhưng em quên câu thông minh không lại với trơi phải không ( Cảnh sát ùa vào Sơn lau mồm)
Sơn: Tao sẽ hành xử đẹp vs hai đứa mày nếu xử theo luật của tao thì chúng mày chết lâu roi
Trâm : Em thật lòng yêu anh mà anh Sơn,e không làm gì có lỗi a hiểu sai rồi
- Trình bày lên toà rồi nói nhé em ,à đợt em xẩy thai ý anh hơi ngu khi tin đó là con anh ,bố đứa bé ở kia kìa,ủ mưu gì mà thấy gớm hy sinh cả đứa con hả em,dù say nhưng anh chắc chắn anh không còn yêu em và say không nhớ gì thì làm gì em dc em nhỉ ( Sơn nhếch mồm)
Huy: Thằng chó mày nghĩ m dìm dc tao à
- Đối vs mày dùng đàn bà để đạt dc mục đích mà trả lời Trâm đi ,răng mày yêu Lê hay Trâm chắc chắn mày sẽ nói là Trâm nhưng Trâm à thằng chó kia nó yêu Lê thật lòng đấy thât tiếc cho em dù em có đi tới đâu em vẫn là kẻ thừa thãi mà thôi,a yêu em 1 thời thât sự vì a yêu 1 cô gái hiền hoà hay từ thiện chứ không phải 1 con rắn độc như hiện tại ( cảnh sát bắt Huy) ...
Huy: Bỏ ra tao gọi luật sư
- Cổ phiếu bên mày mai sẽ giảm đến nỗi vứt không ai mua,tiền mày đi đầu tư mua cổ phiếu của tao rồi nhỉ vậy mai tao sẽ mua lại nó vs giá cực rẻ
Huy: không đúng thằng chó mày không có quyền
- Có chứ tập đoàn vốn của bố đẻ ra tao mày chả là gì chỉ là 1 thằng con hoang đầy tham vọng,mày biết mặt bố đẻ mày không thật tội nghiệp lão ta đang ở tù gia đình mày sắp đoàn tụ rồi
( Trâm quỳ xuống)
Trâm: Em xin anh hãy nghĩ đến
- Anh chăng có gì để nghĩ đến Trâm a hay nói thẳng ra a ghê tởm loại người như em... người em yêu không phải anh mà là nó kia kìa
Trâm: không em thật sự yêu anh ( Sơn giật quần ra khỏi tay Trâm)
Sơn: Đảm bảo chúng nó rũ tù mãi mãi không được ra
Thư kí: Vâng thưa cậu chủ... ( tiếng Huy chửi bới phía sau,tiếng Trâm khóc)... tất cả đều đã quá muộn,tội ác phải trả giá và Sơn cười lên xe muôn phi nhanh về gặp Lê,a đã thu thập đủ chứng cứ và anh có thể đường hoàng để về bên em rồi ,chờ anh ,người anh yêu à ( Sơn cười trong niềm hạnh phúc)... về tới nơi thấy Lê đang ôm ỉn ngủ ... Sơn ngồi xuống nhìn hai mẹ con rồi anh ta cười trong nước mắt...
- Cuối cùng chúng ta cũng bên nhau phải không  (a ta bế Lê lên)
   Tôi mở mắt khi thấy Sơn bế
- Ô anh về khi nào vậy bế em đi đâu đây( a ta bế tôi lên xe không trl) ô em hỏi này... xe phi lên 1 cây cầu Sơn đi ra ngoài bỏ thuốc ra hút ( Rồi hét ầm lên)
- Lê ơi anh yêu em ( tôi đập vai mn nhìn)
- Này tự dưng sao vậy dở hơi ư ( Sơn cười tươi)
- Anh thật sự vui khi dc yêu em ,dc bên em và dc có em ( a ta bỏ thuốc ra nhìn tôi nghiêm túc)
- Cái đồ điên này ăn no phởn à
- Anh yêu em rất nhiều ( tôi mím môi)
- Đêm hôm tỏ tình chi vậy ( tôi đẩy vai a ta mạnh)
- Em có yêu anh không Lê
- hiện tại thì không
- Uk vậy thôi anh rút lại lời anh nói ( tôi kéo tay)
- Có ròi ,có chút rồi ( a ta kéo tay hôn chụt lên môi tôi,tuyết lại rơi xuống hai chúng tôi)
- Còn anh thì rất yêu em,nếu không có em anh sẽ chết mất ( sơn đỏ mắt)
- Em đang ở đây rồi ( a ta kéo tay tôi lên xe đi về nhà )... kéo tôi vào phòng bỏ đồ tôi ra tôi giữ) e chưa sẵn sàng
- anh sẵn sàng rồi
- Anh mất gì mà chả sẵn sàng
- Vạy em thì mất gì
- Không nói nữa tóm lại không được ( tôi nói anh ta kệ kéo tôi nằm lên giường)
- Vk ck có gì không dc
- Tại em chưa nhớ rõ
- Yêu là đủ cần gì nhớ
- Anh rất ngang nhé
- uk ngang anh mới là đàn ông ( tôi cười Sơn hôn môi tôi mặt nghiêm túc)
- Em sợ lại có bầu
- Thì sinh chứ sao ô hay nhỉ
- Thế nhưng em quên cả cách quan hệ rồi ( Sơn cười lớn)
- Anh thua em vậy để anh dậy lại ( Sơn kéo tôi vào chăn)... hơi thở của anh ,ánh mắt anh nhìn tôi dù có thế nào tôi vẫn cám ơn ,cám ơn vì anh vẫn luôn đợi chờ tôi 1 cách trọn vẹn... .
Khi yêu thương đong đầy cho tất cả tôi vui,vui vì được ở bên anh từ nay và mãi mãi về sau ... Nằm bên nhau ôm nhau cho tới sáng Sơn nói đủ thứ chuyện còn tôi thì buồn ngủ díu mắt
Sơn: Này người ta đang nói mà lại ngủ là sao?
- Anh nói 3 tiếng rồi đấy
- Anh nói cho em ngày quen nhau chưa nhỉ em rất ngang nhé anh đuổi xuống xe không xuống
- Được rồi anh kể rồi vậy em hỏi anh này cô Trâm đó là ai?( Sơn đổi sắc mặt)
- Là vợ anh trước khi quen em ( tôi bật dậy)
- Vậy là sao em là kẻ thứ 3
- Không có anh cũng nghĩ cô ta chết như em vậy nhưng qua thời gian khi gặp em anh nhận ra anh yêu em rồi
- Vậy giờ cô gái đó ra sao
- Cô ta là người xấu em quên đi vì cô ta là nguyên nhân khiến chúng ta chia tay
- Nghĩa là sao a nói rõ hơn đi ( tôi nghe Sơn kể và Sơn không muốn tôi buồn nên giờ mới nói) vậy là cô ta độc ác vậy sao
- Quên đi giờ thì họ phải trả giá rồi em
- Họ nhất định phải trả giá (tôi ôm mặt) họ đã tách em với ỉn và cả anh nữa (Sơn cười rồi mím môi)
- Qua rồi giơ thì không có gì có thể chia cách chúng ta ... anh sẽ không để mất em lần nữa...
Hôm sau Sơn có cuộc họp hẹn tôi cho con đi chơi ,tôi về thay đồ cho con sửa soạn
Bác gái: Mai mẹ sẽ chuyển qua đó ở với các con ,tiện đây mẹ cũng đi du lịch ít ngày cho khuây khoả
- Vâng mẹ cứ đi thật nhiều nơi mẹ thích,mẹ nhé cám ơn mẹ đã giúp con chăm ỉn và cám ơn mẹ đưa con đến bên anh Sơn
- Ngày đó mẹ không nghĩ thằng bé sẽ yêu con đâu mẹ chỉ biết nó sẽ giữ con lại khi biết con từng yêu Huy,cuộc sống thật trớ trêu khi Trâm phản bội Huy khi yêu Sơn và tâm can con bé đó nỗi dày vò đó nó sẽ phải gánh và kể cả Huy nó đã mất tất cả và việc tù túng sẽ khiến cuộc đời nó sụp đổ,nhưng cái gì cũng cần phải trả giá con ạ
- Con hiểu mẹ ạ
(N): Sơn họp xong đi xuống dưới sảnh máu mũi tự dưng chảy
Thư kí: Chủ tịch cậu chảy máu mũi rồi ( Sơn rút vôi chiếc khăn trên áo vest lau mũi)
- Có lẽ do dạo này căng thẳng quá nên ( vừa nói xong Sơn ngất)
Thư kí: Chủ tịch ,cậu sao vậy ... vào viện Sơn mở mắt...
Bác sỹ: Chủ tich cậu thấy mệt không?
- Tôi thấy hơi choáng sao vậy
- Cậu nghe tôi nói nhé ,phải bình tĩnh
- Nói nhanh
- Cậu bị u não hiện tượng này lần trước khi cậu ngất ở London họ chỉ khám lâm sàng chưa kiểm tra kĩ ,hiện tượng chảy máu mũi ngã quỵ là của
- U lành hay ác tính
- cái này
- Cứ nói ( Sơn lầm lỳ nhìn xuống đất)
- là u ác cậu cần phẫu thuật ngay
- Phần trăm sống là bao nhiêu
- Là 30% ( Sơn cười)
- Vậy là cũng có thể chết trên bàn mổ
- Đúng vậy nhưng chúng tôi sẽ làm hết sức thưa chủ tịch (Sơn cười đứng dậy)...
- Nói sau đi tôi phải về đưa vợ và con đi chơi rồi
- Chủ tịch gấp rồi nếu không sẽ có lúc cậu quỵ và không thể cấp cứu kịp dc
- Ông có gia đình không ( Sơn quay lại nhìn bác sỹ) tôi chỉ vừa mới có 1 gia đình trọn vẹn mà thôi ( Sơn đi ra thư kí đỡ tay) giữ bí mật hiểu không
- Cậu cần phẫu thuật ngay
- Để sau rồi nói đi ( Sơn quay đi mắt anh ta đỏ lên a ta mím môi lao thẳng ra xe)... em đang chờ anh có phải không ,tại sao ,tại sao ( Sơn gào lên trong xe)... hình ảnh Lê bế ỉn trên tay đợi Sơn dưới trơi tuyết như đang giằng xe tâm can 1 người khóc,1 người cười tươi buồn ơi sao chẳng ngủ yên vậy... .
  Tôi bế ỉn đứng chờ Sơn trên con đường hai bên đầy hoa hồng ,ỉn của mẹ sau này hái hoa này tặng bạn gái nhé con ( tôi cười tươi thấy xe Sơn đi về ,Sơn vui vẻ xuống mở xe)
- Đi thôi hai mẹ con chờ lâu chưa
- Mới thôi mắt anh sao vậy như khóc ý
- Lúc nãy có hạt bụi a dụi mắt nên vậy nào lên xe đi ( tôi lên xe Sơn ngồi im nhìn 2 mẹ con)
- Sao vậy
- không hôm nay em xinh lắm
- Đồ hâm ngày trc em không xinh chắc
- Bh xinh hơn ( Sơn cười nhạt) đi thôi bố đưa ỉn đi chơi nhé ( Đi vào siêu thị Sơn cõng con trên vai khiến tôi thấy hạnh phúc gia đình bé nhỏ thật sự của tôi đây rồi)
(N): Sơn với hộp đồ chơi mắt bỗng mờ ,Sơn với trượt ...
- Bố xin lỗi ỉn nhé để bố làm lại ( Sơn thấy đau đầu) dạo này bố hay đau đầu ,hôm nay thì đau hơn con ạ Sơn thở dài ,Lê gọi)
- Anh ăn món này không
- có gì cũng được
  Mua xong đồ ra công viên ngồi ăn Sơn dắt con vui với các bạn ,tôi ngồi nhìn thấy con ngã Sơn không đỡ muốn con tự đứng dậy
(N): Bố muốn sau này không có bố con cũng phải tự đứng dậy giúp mẹ hiểu không,nếu bố khoẻ bố hứa khi con ngã bố sẽ đỡ,bố tồi quá đúng không ( Sơn đỏ mắt nhưng không dám khóc)... Sơn nhìn Lê khi Lê đang nói chuyện với 1 người gần đó... nếu chúng ta lại xa nhau lần nữa liệu em có chấp nhận được không em và liệu nụ cười kia sẽ còn tồn tại,,,anh muốn dừng thời gian trôi để ngắm nụ cười của em mãi mãi ( Sơn bế Ỉn lên anh ta ôm con dúi vào Ỉn chảy nước mắt) bố cũng sẽ nhớ con ...
  Tôi chạy lại kéo tay Sơn,trời như sắp mưa rồi anh chúng ta về thôi
- Uk ( Sơn cố kiềm chế)... trên xe Sơn đau đầu đến mức gằn mặt đỏ lên...
- Lê này em cho con về thăm bố đi
- Dạ sao vậy ạ
- Bố chưa biết mặt cháu mà bố lớn tuổi đi xa không tiện em đưa con về thăm bố nhé
- Vậy sang tháng
- Không 3 hôm nữa (thấy Sơn gay gắt Lê ngạc nhiên) ý anh là 3 hnua a đi công tác tiện thì em có thể đi trong thời gian anh đi công tác
- Vậy chờ anh về rồi cả nhà mình đi
- Anh rất bận em về đi nhé tranh thủ dc không em
- Vâng vậy em về thăm bố... ( Sơn đèo tôi về rồi kéo áo choàng cho 2 mẹ con)
- Anh tạm thời ở bên kia xử lý xong cv anh sẽ về
- Anh bận thì cứ đi đi ạ em chờ anh ( tôi cười tươi)
(N): Nụ cười của Lê khiến Sơn thở mạnh ,Sơn quay đi vì sợ bật khóc
- Anh đi nhé hai mẹ con vào đi không lạnh ( Lê phía sau vẫy tay)
- Ỉn chào bố đi con ( tiếng ỉn gọi Bố khiến Sơ khựng lại a ta cố kiềm chế quay lại)
- Bố yêu hai mẹ con ( Sơn bỏ thuốc ra hút vừa lái xe vừa gọi điện) thư kí ra quốc lộ A đón có thể tao sắp quỵ lần nữa rồi ( nói xong sơn không hút nổi thuốc anh ta buông thõng tay rồi mê man) anh muốn tim mình là 1 thế giới nhỏ ( Sơn cười) đủ lớn để giấu em vào đó ( nụ cười tươi của Lê là hình ảnh trong đầu Sơn)... a ta cười rồi ôm đầu hét lên... nếu thế này thà đừng để cho chúng tôi gặp lại thì hơn tại sao cứ khiến chúng tôi phải xa nhau ( Sơn ôm tim lăn lộn trong xe)... thư kí đến Sơn đã mê man tiếng xe đẩy cấp cứu ,tiếng cười trẻ thơ của ỉn văng vẳng trong đầu Sơn... Sơn nắm tay bác sỹ
- Nhất định phải cứu sống tôi dù chỉ là 10 năm hay 1 năm sống nữa
- Tôi sẽ cố hết sức thưa chủ tịch chúng ta phải xạ trị trong 3 ngày trước khi phẫu thuật
- Bắt đầu đi ( Sơn nắm tay nhắm mắt) ... .
  2 ngày trôi qua tôi gọi cho Sơn đều không được ,tôi cảm thấy lo lắng bất an gọi cho anh thư kí đều từ chối nói rằng bận họp,bận đến mức không gọi cho em dc 1 cuộc điện sao anh... tôi buồn bã ngồi bế ỉn ngoài sân ...
(N): Sơn đang xạ trị đau đớn đến mức lăn lộn,hai hôm nay Sơn không bước nổi chân...
Thư kí: Cô Lê vẫn gọi có cần tôi nói không cậu chủ cứ thế này không ổn
- Luật sư gọi đến đây ( Sơn cố với tay lấy máy) ta sẽ gọi lại cho cô ý còn cậu gọi luật sư ta cần làm tài sản thừa kế
- Vâng thưa cậu chủ...
- Anh đây giờ anh mới nghỉ ngơi được em và con thế nào ,anh bận nên toàn ngủ quên thôi ( Sơn run tay cố giữ tay nghe điện thoại)
- Mai mẹ con em đi rồi anh có về được không 1 chút thôi cũng dc
- Được anh sẽ săp xếp ,vậy a cúp máy đây em
- Anh à em và con chờ anh ,a nhớ về nhé
- Uk ( Sơn nhăn mặt Lê cúp máy Sơn rơi tuột máy thở dốc(
Thư ki: Luạt sư đến rồi thưa chủ tịch
- Nghe tao đọc kĩ tập đoàn tất cả tài sản mang tên tao sẽ do Lê thừa kế ,tiền bảo hiểm bất động sản còn về cổ phần tập đoàn cậu giữ 60% lê chỉ cần 40% điều hành sẽ do cậu điều hành cho tới khi con tôi đủ 18 tuổi tất cả giao cho nó và cậu hãy nói với bang rằng tôi xin lỗi vì đã ra đi sớm phụ lòng mọi người ,bang Hồng Hoa Hội sẽ do cậu nắm quyền con dấu và bông hoa ấn trong ngăn kéo thứ 7 tủ sách thứ 3 trong toà nhà ...
Thư kí: Cậu chủ cạu đừng nói vậy tôi không dám
- Ta tin ở cậu để phòng răng khi ta không còn cậu phải đảm bảo tập đoàn không loạn và giúp con trai ta trở thành chàng trai giỏi như cậu vậy ( thư kí khóc)
- Cậu chủ ơi tôi không dám
- Cậu rất giỏi ( a thư kí khóc nức nở bên giường còn Sơn nằm thở đau đớn ôm đầu)
- Bác sỹ,bác sỹ chủ tịch ( họ lao vào cấp cứu cho Sơn,,,)
Bác sỹ: Mai tiến hành phẫu thuật cậu cố lên ( Sơn đờ đẫn nhìn lên trần nhà)..
- Em là cô gái tuyệt vời đã cho anh nhiều điều tuyệt vời ( hình ảnh Lê cười dưới hàng cây anh đào vì con sâu róm ngày nào có lẽ đó là hồi ức đẹp nhất trong tim Sơn),..,
  Hôm sau tôi sách vali đi cùng 1 vú nuôi về với bố tôi,,,vừa đi tôi vừa gọi cho Sơn,k nghe máy tôi nhắn tin,em chờ anh ở sân bay nhé ... !lòng tôi cứ thấy nôn nao khó chịu...
(N): Sơn đang thở oxy và truyền dịch... điện thoại trên bàn reo lên ... anh thư kí vội giấu đi Sơn mở mắt
- Mấy giờ rồi ( nói yếu ớt)
- Dạ 9h rồi ( Sơn giật vội ống thở) cậu chủ không được đâu
- Tao đã hứa sẽ về rồi tránh ra
- Sắp phẫu thuật rồi cậu sẽ không chiu dc đâu
- Có thể đây là lần cuối thì sao ,chờ tao đi đi
- Không được tôi sẽ không theo cậu lần này dc
- Vậy tao tự đi ( Sơn đi lảo đảo ra ngoài ngã quỵ)
- Cậu có cần thế này không tại sao không nói
- Tao cần gặp Lê nhanh ( Sơn đứng dậy đi Thư kí đỡ )
- Cậu đang tự hại bản thân mình ( thư kí đỡ Sơn ra xe ,lên xe Sơn thở)
- Khi nào phải xa cách nhau đến nhiều lần khi đó cậu sẽ hiểu ,xa cách đáng sợ thế nào... .khi yêu hết lòng đó là sợ hãi ,tôi rất sợ khi xa cô gái đó (Sơn bật khóc ôm mặt)... a thư kí gạt nước mắt roi lái xe vút đi ...
   Tôi đứng cứ nhìn ra phía sau ra thang máy trôi tôi vẫn cứ ngoái lại rồi cầm máy nhìn xem Sơn có gọi không... .bàn tay đặt lên chỗ vịn như muốn nói thời gian ngừng trôi lại đi có dc k
(N): Sơn ở trên xe dc anh thư kí thay đồ cho... môi tím tái nhợt
Sơn: Vuốt lại đầu cho tôi ( a thư kí vuốt mà nc mắt cứ chảy) dc rồi áo choàng đâu ( a thư kí choàng áo) trông tôi thế nào
- Ổn rồi cạu chủ ( thư kí mếu)
- Tốt rồi nín đi là đàn ông sao lại khóc mãi vậy ( Sơn cười nhạt rồi đi nhanh vào sân bay)... chỗ vịn ở thang trôi mà Lê vừa vịn giờ là bàn tay Sơn... Sơn cầm máy gọi ...
- Em nghe đây sao bh a mới gọi lại
- Anh đang tới bên em đây ( Sơn đi tới sân bay vừa thấy Lê cũng là lúc Sơn cúp điện thoại)... Lê chạy tới ôm Sơn...
- Anh đi đâu vậy ( vết đau khi xạ trị Lê ôm mạnh khiến Sơn đau) sao anh trông mệt mỏi vậy môi anh bợt như người ốm vậy
- Do anh làm căng thẳng quá đó em,con đâu ( Sơn đi ra hôn con rối rít)
- Kìa anh làm con cáu đấy
- Lê này anh có chuyện muốn nói... ra kia nói được không ( lên tầng nhìn ra bên ngoài sân bay ,qua lớp kính Sơn nắm tay tôi) anh muốn cả ngày được bên em
- Sao nay sến vậy mấy hôm em về thôi mà
- Anh muốn cả đời được bên em lắng nghe,nghe đến khi giong noi ta già nua
- Chắc chắn rồi đồ hâm
- Dù em không nhớ ra anh nhưng a hy vọng em trân trọng tình cảm hiện tại của hai chúng ta ... ( Sơn dơ máy ảnh lên kéo Lê vào chụp) anh muốn chúng ta mãi như trong bức ảnh dù ra sao vẫn mỉm cười
- Èo để em chụp thêm cho anh vài tấm nhé ( Lê chụp rồi Sơn cười nhạt ,Lê vô tư chụp từng cử chỉ của Sơn,Sơn kéo tay ôm Lê)
- Chẳng có gì tuyệt hơn ôm em chặt trong tay và anh muốn nói rằng anh yêu em,yêu đến trọn đời ... ( Sơn đỏ mắt a ta cắn răng)...
- Em cũng vậy mà sao như chia ly ý đồ hâm ạ em sẽ về sớm ( trên toa thông báo vào sân bay)... em phải di rồi ( Sơn mãi không buông tay tôi)
- Nhớ măc ấm khi đông tới,đủ mát khi hè sang,và biết tự lo khi ốm anh sẽ luôn dõi theo em
- Được rồi mà ( Lê cười tươi) đi mấy hôm thôi mà  (Lê quay đi Sơn vẫn nắm) sao vậy không nỡ xa em à
- Uk anh không nỡ ( Sơn thở manh)...
- Thôi nào muộn rôi đấy em đi đây ( tôi buông tay Sơn hai cánh tay buông nhau ra tôi quay lại vẫy tay)
(N): Sơn chạy lại ra chỗ Lê kéo tay cô và hôn lên môi khiến Lê ngạc nhiên
- Em đi cẩn thận ( Sơn thở mạnh rồi quay đi)
- Em đi nha em sẽ về sớm ( Lê vỗ vai Sơn)
- Uk em đi đi ( Sơn cố quay lại vẫy tay đến khi Lê đi vào trong khuất Sơn tắt nụ cười) anh sẽ rất nhớ em ( Sơn ngã quỵ thư kí đỡ Sơn co giật mê man)
Thư kí: Cậu chủ cố lên tôi tới rồi đây ( Xe đưa Sơn vào cấp cứu)...
Bác sỹ: Tại sao lại cứ cố đi vậy cơ chứ cố lên chủ tịch ( Sơn thở thoi thóp)... vào bàn mổ ánh đèn chiếu vào Sơn,Sơn nhắm mắt nước mắt rơi xuống hai bên... tiếng dao kéo tiếng bác sỹ cũng không đau đớn bằng nỗi niềm của 1 người đàn ông đang đối diện với cái chết nhiều hơn sự sống,... Sơn nhắm mắt tay buông thõng,... anh nguyện mãi yêu em đến suốt cuộc đời và khắc tên em lên trái tim này ( Sơn cười rồi bất tỉnh)...
   Tôi vừa vào đến sân bay chợt có người kéo tay tôi,tôi quay lại là Chi ...
- Cô là
- Chị là Chi đây không có thời gian nói rõ chị mới về tới nơi nghe anh thư kí nói em biết anh Sơn bị sao không
- Em không
- Không còn thời gian quay lại ngay anh sơn đang mổ phẫu thuật
- Mới nãy anh ý còn ở đây mà chị nhầm rồi ( Chi bật gọi điện cho Thư kí)
Thư kí: Bảo cô Lê nhanh lên cậu chủ vào phẫu thuạt chỉ có 30% sống xót thôi cậu ý cần cô ( tôi buông thõng túi sách)
- Vú vú bế ỉn về dinh thự chúng ta không bay nữa ( tôi quay đi chạy nhanh theo chi,,,anh nhất định không được sao anh dám giấu em đồ tồi,,,tôi thở nước mắt lã chã rơi,,,,đến khi chạy sang đường 1 chiếc xe lao đến tôi,tôi sợ đứng im ... khoảnh khắc nguy hiểm đó đầu óc tôi nhớ lại giây phút tại sân bay tôi gặp người đó đeo kính ,dáng vẻ cao ráo dc vệ sỹ bảo vệ,đêm đầu tiên trên taxi,khi tôi bầu người đó mang đồ ăn đến và khi chi tay trên cầu,khi tôi sắp sinh người đó cũng vội vàng quay về,người đó,người đó... là anh ( tôi rơi nc mắt vô hồn)... Chi kéo tay tôi ,xe phanh lại
Chi: Sao vậy nguy hiểm quá e sao k
Lái xe: Điên roi à xe lao đến không tránh
- Đúng toi điên rồi quên người đàn ông bên mình mỗi tối,quên người hôn tôi mỗi sáng,tôi điên rồi ( tôi chạy vội lên xe hình ảnh anh cười và đánh đàn khi bên Nhật đang ôm lấy tôi)em xin anh nhất định phải bình an...
(N): Tiếng bíp bíp nhịp tim thưa dần của Sơn
Bác sỹ: Cố lên nào chủ tịch...
  Tôi cắn răng hai bàn tay nắm chặt nhau cầu nguyện
Chi: Tại sao em lại không để ý đến người mình yêu sắc thái ra sao vậy,anh ý cố ra sân bay để gặp em bất chấp nguy hiểm và em thì không biết sao
- Em sai rồi em không chú ý em quá tồi ,em là kẻ tồi khi chưa bh chú ý đến anh Sơn,kí ức 1 mình anh giữ còn em đã quên ,quên đi đã từng yêu và từng đau ra sao,quên đi 1 người dàn ông vì tính cứng ngắc không dám nói ra yêu em,quên đi 1 người đêm đêm khóc vì mình ( tôi lã chã nước mắt)... đến viện tôi chạy vào thấy anh thư kí quỳ trước phòng bệnh khóc lớn
Chi: Sao rồi anh Sơn sao rồi
- Cậu chủ đang cấp cứu vừa 1 người đi ra báo tinh hình xấu ( Tôi lảo đảo bác sỹ đi ra)
Bác sỹ: Phẫu thuật thất bại chủ tịch đi rồi ( tôi cười nhạt)
- Anh ý có nói sẽ chờ mẹ con tôi về mà bác sỹ xem lại đi ( xe đẩy ra)
- Tôi rất tiếc chủ tịch bệnh đã quá nặng không thể qua khỏi ,tôi xin lỗi ( bác sỹ cúi đầu tôi chạy ra lột khăn)
- Có phải anh cũng đang cho em thấy cảm giác khi anh nhìn em chết đúng không Sơn,anh tỉnh lại đi được không Sơn ,em xin anh đừng bỏ em mà Sơn ( tôi gào lên mái tóc anh rũ đôi tay buông thõng bàn tay lạnh ) tại sao anh giáu em em ,đồ khốn mở mắt ra nhìn em này Sơn ,em tháo chạy ngay trước mặt anh giờ thì anh đang thao chạy ngay trước mặt em chúng ta cứ phải như vậy đến bao giờ mở mắt ra đi nào Sơn...
  18 năm sau... khi tôi định tự vẫn thì tôi lại biết mình mang thai,có lẽ anh đã muốn tôi sống,sống như 1 cái xác không hồn với nỗi đau tình yêu chất chứa... .hôm nay Ỉn của tôi tốt nghiệp cấp 3 và đứa thứ 2 tôi đặt tên là Thương  ,1 vết thương lòng và thương nhớ người đàn ông cua đời mình... .
Ỉn: Mẹ ơi ( thằng bé vẫy tay tôi và bác gái cùng bố tôi đi ra cả nhà đã về London sống)...
Tôi: Trai mẹ đẹp trai quá rất giống bố con
- Bố con đẹp trai thật mà mẹ ( thằng bé cười)
Bác gái: nhà ta chụp ảnh thôi con bé Thương mãi chưa về đến nơi à ( tiếng gọi với)
Thương; Cháu đây xin lỗi mn cháu đến muộn tại bận chút vc ạ
- Bận vẽ chứ gì bà lạ gì nữa
- Mẹ sao hnay mẹ mặc đẹp vậy
- Tốt nghiệp anh con mà phải đẹp chứ còn làm kỉ niệm
Bố: Chụp thôi nào ông mỏi quá rồi ( cả nhà cười lớn ,tiếng vỗ tay bó hoa dơ ra là Chi và anh thư kí)
Chi: Chúc mừng con nhé
- Dạ cám ơn cô
Thư kí: Trời hôm nay đẹp quá này cậu chủ cậu có nhìn thấy không bỏ chúng tôi đi cậu có thấy dc cảnh đẹp thế này không?... ( mn cười rồi nhìn tôi)
Tôi: Ấy con ổn mà con sống đến bây giờ nhìn lũ trẻ trưởng thành là con vui rồi ... con không nghĩ dại như trước đâu
Bác gái: Sơn nó muốn con hạnh phúc con vẫn trẻ
- Con lớn tuổi rồi mà mẹ
Thương; Mẹ đi họp cho con người ta nói là chị con đấy mẹ trẻ mà ... ( tôi cười gượng) tối đến nhà tổ chức ăn uống,tôi gọi thương xuống chảu tóc cho con
- Anh trai con có bạn gái rồi mẹ biết còn con thì sao nào
- Con có bạn tán nhưng con không ưng mẹ ạ con còn bé lắm mẹ cứ trêu
- Mẹ mong gái của mẹ gặp dc 1 người yêu con ( con bé ngắt lời)
- Yêu như bố yêu mẹ đúng không ạ
- Đúng vậy bố mẹ gặp rồi yêu chia xa rồi gặp lại rồi lại chia xa tất cả dường như là số phận mẹ rất nhớ bố con
- Mẹ tuần này không ra thăm bố ah
- không con thương này mẹ hy vọng con tự tin tìm dc 1 chàng trai tốt bà nội vẫn khoẻ mạnh và ông ngoại cũng vậy mẹ mong các con phải luôn nghe lời người lớn ( Jonathan đi xuống)
- Mẹ nói gì vậy chúng con vẫn ngoan mà
- Vậy là tốt con ạ thôi hai đứa đi ngủ sớm đi ( Sáng hôm sau tôi dậy sớm đi ra đường bắt 1 chiếc taxi vừa bước lên hình ảnh Sơn ngồi đó đọc báo khiến tôi với tay) bao lâu rồi em vẫn quên rằng anh đã không còn ( tôi rơi nước mắt) lái xe cho tôi đến quán cafe X... đến quán 1 người đàn ông đi tập tễnh đi ra đó là Huy khi ở tù đã bị đánh đến mức chân bị tập tễnh giờ về mở quán cafe nho nhỏ ...
Huy: Sao em đến đây ( a ta ngạc nhiên)
- Mời em 1 tách cafe chứ
- Được chứ em ngồi đi
- Anh có khoẻ không ,mọi thứ vẫn ổn chứ
- Vẫn ổn còn em thì sao
- Em cũng vậy hai đứa con ngoan ngoãn và rất giỏi
- Vậy là tốt rồi
- Ở đây xa thành phố quá em biết vì sao anh lại mở quán cafe gần đây,gần Trâm phải không?
- uk từ khi cô ý bị điên anh về đây để tiện qua chăm sóc ( quán cafe gần trại điên)
- Vậy là đến bây giờ anh đã biết anh yêu ai rồi chứ
- Anh biết chứ nhưng biết đã quá muộn rồi,anh không như Sơn sống hay chết cũng vẫn vì 1 người
- Anh sai rồi anh Sơn không vì em mà anh Sơn tin vào hai chữ tình yêu,anh Sơn vì chính thứ tình yêu mà anh ý tin và tuyệt đối không buông tay dù có bất kì hoàn cảnh nào,còn anh đã buông tay Trâm ngay khi anh có mục đích kết hôn,chiếm cổ phần làm chủ tịch và rồi anh có thấy vui hơn không?
- Anh biết anh biết đã quá muộn nhưng anh vẫn hy vọng dc ở cạnh người mình yêu
- Em cũng vậy ( tôi đứng dậy) giờ thì em đi tới gặp người em yêu đây ,gừi lời của em đến Trâm hy vọng cô ý sớm tỉnh táo... ( tôi quay đi Huy nói với)
- Lê cám ơn tất cả đã để chúng ta quen nhau anh không hối hận vì điều đó
- Còn e thì cực kì hối hận ( tôi cười rồi quay đi)...
Qua tiệm mua bánh,em mua bánh giống khi em mất anh cũng vậy,anh thư kí nói anh còn mua hoa còn em không ga lăng dc như anh ( tôi cầm hộp bánh đi vào nghĩa trang nơi có người tôi yêu đang nằm)... tôi đặt bánh xuống... rồi dơ máy ảnh lên chụp... tách... sao rồi em cũng chụp như khi anh làm đấy chỉ có điều có mỗi em thôi nhỉ ( nhìn vào máy ảnh tôi cười thở mạnh) hnay em không khóc đâu... yên tâm đi... tôi lau bia mộ rồi xoa xoa chỗ đất cỏ mọc ... cỏ mọc nhanh thật... em đã làm tròn nghĩa vụ của 1 người mẹ và giờ em muốn làm tròn nghĩa vụ của 1 người vợ... các con sẽ hiểu cho em đến bên anh là điều em hằng mơ ước... tôi rơi nước mắt rồi nằm bên cạnh bãi cỏ ôm bãi cỏ rồi nhắm mắt... như lời anh nói lúc nào anh cũng muốn được bên em và em cũng vậy,duyên kiếp tiền định của chúng ta dù có chết cũng bên nhau phải không anh( tôi ôc máu mồm ra) em uống thuốc rồi anh đừng trách em nhé ... dù năm năm tháng tháng em nhìn lại dĩ vãng bao nhiêu chuyện sóng gió đã trải qua ,em vẫn muốn cầm tay anh dù chỉ 1 lần sẽ không bị chia cách nữa đâu anh ( mồm tôi tuôn máu ra nhiều hơn)... em muốn con đường cùng anh đi kéo dài ,kéo mãi đến ngày em bên anh trọn đời... được không ( máu ướt đẫm váy tôi thấy Sơn đứng trong bộ áo trắng dơ tay như đón tôi)... từ giờ chúng ta sẽ dc ở bên nhau em yêu anh ( tôi với tay rồi rơi buông bịch... )
   Tiếng chuông báo về 1 phụ nữ uống thuốc tự vẫn bên cạnh mộ chồng,sau 18 năm chờ đợi cuối cùng Lê đã có thể đến bên Sơn 1 cách trọn vẹn,từ giờ sẽ không ai có thể tháo chạy khỏi ai được nữa rồi ... dù có chết cũng dc dc chết bên cạnh nhau... vĩnh viễn thiên thu vạn kiếp bên nhau...
             The End

Xem danh sách chương truyện Tháo Chạy full

Đọc truyện khác cùng tác giả:

15 thg 5, 2017

Tháo chạy chương 94 - Đọc truyện tg Huyền Thu

Đọc truyện Tháo chạy chương 94:

Cảm giác đang được ở cạnh nhau thật khó diễn tả xa cách nhưng ông trời vẫn đưa chúng ta gặp lại nhau,đã là định mệnh thì càng trốn nó lại càng xuất hiện rõ hơn,rõ trong chính cuộc tình của chúng ta,em chạy trốn khỏi anh,anh chạy trốn khỏi tình cũ,tất cả đều mông lung như 1 trò đùa để rồi mất nhau... Lê ngất xỉu trên vai Sơn nhưng trên môi nở nụ cười vô tư măc dù tâm tư Lê đang rối loạn... Sơn vuốt tóc Lê

- Em ngủ đi anh xin lỗi ( Sơn bật khóc rồi cõng Lê trên đôi chân đất) lần trước anh cõng em khi đó anh nghĩ rằng em không còn nữa ,anh như kẻ ngu si chẳng bận tâm điều gì để rồi nhìn em ra đi ( Sơn cười a ta hít sâu để nuóc mắt không chảy) anh không hề biết ngày hôm đó xảy ra việc gì,để em đau khổ chịu đựng 1 mình và em phát điên vì anh ( Sơn thở mạnh) nhưng từ giờ anh hứa sẽ không rời xa em và dù có chết chúng ta cũng sẽ chết bên cạnh nhau phải không em ( Đôi chân Sơn rỉ máu do dẫm phải vật khi đi chân đất nhưng nỗi lòng mà Sơn đang trải qua có lẽ hàng ngàn vết thương cũng không thể sánh bằng)... băng qua con đồi quanh co đang có 1 đôi tình nhân đang phải chịu đựng 1 người nhớ và 1 người quên... .quên đi cái đắng của tình yêu và người còn lại đang nhớ tất cả những gì mà anh ta đang phải trả giá cho việc không trân trọng khi còn ở bên nhau,,,về tới nhà
Bố: Nó sao vậy Lê con ơi
- Do khóc nhiều nên ngất thôi ạ
- Hai đứa ổn chứ vào đi con không mưa ( Sơn bế Lê đặt vào giường vuốt tóc cho cô rồi nhìn u buồn) cậu cũng nghỉ ngơi đi ( Sơn đứng dậy) đi đâu ngủ luôn ở đấy đi
- Con ,,,con thấy không tiện
- Ô hay nhỉ là vợ chồng rồi có gì không tiện ,chỉ có hai gian thôi sang bên tôi ngủ không tiện
- Tại sao ạ
- Tôi chưa giặt chăn nghe nói cậu sạch sẽ ( Bố lê e hèm rồi ngại)... Sơn cười nhạt rồi quay lại lên giường nằm cạnh Lê ,anh ta xoay người nhìn Lê nằm ngủ ,,,cứ nhìn như vậy cho tới khi anh ta buồn ngủ... ngay cả trong mơ anh cũng chưa dám mơ có ngày sẽ được nằm cạnh em 1 lần nữa ( câu nói trước khi ngủ)...
   Tôi mơ thấy có người đàn ông mặc vest đen đang cõng tôi đi dưới 1 hàng cây,anh ta khóc nấc từng câu,tôi cảm thấy sự đau xót và cô đôc trong tiếng khóc,anh là ai sao lại khóc vì tôi vậy... .tôi bật dậy thở hoá ra là giấc mơ... thấy người đàn ông nằm bên cạnh anh ta mở mắt nhìn khiến tôi giật mình,tôi hét lên
- Biến thái sao anh lại nằm chung giường với tôi ( tôi lấy gối đập anh ta,a ta giữ tay)
- Em mơ thấy ác mộng hay gì vậy ( Tôi ấp úng )
- Tóm lại sao anh lại nằm ở đây
- Vì anh là chồng em ( a ta đứng dậy quay đi)
- Ơ cái anh này ,bố ơi ( tôi gọi to)
Bố: Cái gì mà gào lên thế con
- Sao bố cho người lạ vào ngủ cùng con vậy
- Gớm đi nữa nó là ck con đấy người lạ nào
- Nhưng bố có nói anh ta đểu và con không nhớ gì về anh ta cả ,con không quen anh ta và con ( bố quay đi không thèm nghe tôi nói)
- Hiểu lầm thôi con ạ sau con sẽ rõ giờ thì Sơn ra sân sau thịt gà với bố ( a ta rót nước chè ngồi quỳ đưa bố tôi bằng 2 tay rất lịch sự)
- Bố uống nước đi ạ
- ờ con bé Lê đâu nhỉ đi đun nước đi bố thịt gà đãi con rể ,gà rừng con ạ ăn mê ly sầu luôn ( bố khoe chiến tích nuôi gà) có ăn bố thịt cho dăm chục con mang sang Anh ăn dần cứ bỏ tủ đá ( Sơn cười tươi)
- Vâng ( tôi đi ra Sơn dường như ngại không nhìn tôi)
- Bố con chịu bố lúc thì giấu lúc thì gán ghép ,mà anh gì này anh từng nói không quen tôi mà ( tôi lườm anh ta lảng nói chuyện với bố tôi)
Sơn: Bố ở đây bố nuôi con gì nữa vậy ạ
- Lợn con ạ có ăn bố thịt luôn cả con mang sang
- ấy thôi ạ con chỉ hỏi thôi ( Bố kéo tay Sơn đi ra chuồng lợn)
- Đi tôi cho anh ngắm thành quả của tôi ở nhà cũng phải nàm ăn chứ ( Sơn cười ngại anh ta sợ bẩn còn tôi tự dưng thấy tâm nhẹ lòng mặc dù chẳng biết anh ta là ai)... đi đun nước và nấu cơm ra thấy anh ta sắn ống tay và quần ,mặc đồ trắng đang giữ gà ,gà vẫy cánh bắn hết vào người ... a ta kêu lên
- Bố bẩn quá con chưa làm thế này bh
- Ý anh là tôi bẩn ư
- Không ý con không phải thế mà con ( bố nhanh chóng cắt tiết gà cứa phập ,anh ta sợ ngồi im)
- Anh thấy tôi sao làm bang chủ xã hội đen dc k,1 nhát là chết con gà
- Được,được ạ ( a ta sợ mặt không còn giọt máu tôi phì cười)... nấu xong xuôi anh ta đi tắm thấy bố cứ dội nước vào người anh ta
- Đàn ông gi mà yếu lạnh này nhằm nhò gì tắm nước giếng cho mát ( Đông mà bố kêu nhằm nhò gì)...
- Nhưng lạnh thật mà bố để con tự tắm ( Tiếng bố tranh cãi với anh ta ở sân giếng đằng sau dường như làm cho căn nhà thêm ấm áp hơn)...
-Tôi thích tắm cho cậu,chà người đẹp gớm giữ phong độ như này là tốt ( bố cười lớn) bỏ quần ra đi tắm cứ mặc quần vậy
- Ấy con tắm vậy được...
  Tôi chặt gà phập phập anh ta đứng nhìn tròn mắt ,,,
Bố: Uống rượu nhé con
- Vâng con uống gì cũng được ( a ta xoã tóc ướt khiến tự dưng ở cự ly gần tôi đỏ mặt)
- Anh gì xa lạ này ,anh bê đĩa này lên đi cứ đứng đó vậy
- Uh anh mang luôn đây ( a ta bế mâm lên tôi cười mỉm)... Ngồi ăn cơm anh ta mặc đồ của anh rể ngắn cũn) bố chị Lan đâu ạ ( a ta biết chị mình vậy đúng là sự thật rồi)
- Nó về nhà chồng rồi con bé Bông bảo cho ở đây nó bảo cho con nó ở đây lạc hậu nên cho hết về dưới ý rồi
- Vậy bố sống 1 mình sao ạ
- Uh thì con bé Lê đi nốt thì tôi sống 1 mình chứ sao ,cậu sống mấy mình
- Con cũng sống 1 mình
- Vậy mẹ cậu đâu
- Mẹ và con trai con sống ở nơi khác
- Thằng bé như nào nào đưa ta xem ( a ta rút điện thoại ra dơ cho bố tôi) ôi nó có nụ cười giống con Lê quá chuyến này bố có khi phải qua gặp nó mới được
- Vâng chắc chắn rồi con mời bố ( a ta rót rượu để máy bên cạnh mâm tôi với máy anh ta nhìn vào ảnh 1 đứa bé bụ bẫm đáng yêu tự dưng nc mắt lại rơi)...
Tôi: Đây là con của tôi và anh đúng không
Bố: Đúng đó con giờ biết rồi thì đừng có vẻ mặt đó nữa thằng bé khoẻ mạnh là dc
Sơn: Đúng thằng bé là Jonathan Hiếu ( tôi bỏ mâm đứng dậy Sơn định chạy theo)
Bố: Kệ con bé đi để nó 1 mình cho dễ nhớ ...
  Tôi đã có con vậy mà tôi lại quên đi mất đã từng sinh con,con của mẹ từ khi sinh không được giọt sữa mẹ nào mẹ xin lỗi ( tôi ôm điện thoại khóc) dù trí óc mẹ trống không nhưng mẹ cảm nhận được con à,cảm nhận được chút gì đó từ con ,con trai của mẹ ,tại sao tôi lại quên đi ,tại sao ông trời lại để tôi quên đi tại sao... .
(N): Cô ý sẽ không sao chứ ạ
- Không đâu giờ nó đang cố gắng nhớ ra thôi
- Con nghĩ không nhớ lại chuyện cũ cũng không hẳn là chuyện không hay
- Uk bố cũng nghĩ vậy nên bây giờ để nó bình tâm lại ,uống đi con gà ngon không
- Dạ ngon ( Sơn vẫn lăn tăn về Lê)...
   Tôi đã yêu 1 người hoàn hảo,k những yêu mà còn kết hôn rồi,tại sao mình lại kết hôn dc với người như vậy,mình phải hỏi rõ gạp nhau ra sao mới được ( tôi chạy vào trong nhà thấy bố tôi lên giường nằm rồi ) ... còn vào phòng tôi thấy anh ta ngồi nhìn sợi dây chuyền dơ lên ,ánh mắt u buồn rồi mắt đỏ lên ... tôi cứ vậy nhìn người đó qua khe cửa... tôi chỉ muốn được ở cạnh em ,em không nhớ ra càng tốt hơn ,nếu tôi nói rằng tôi yêu em trước liệu em có tin không,sẽ chẳng bao giờ tôi cho em biết tôi đau thế nào và tôi muốn nỗi đau đó riêng mình tôi giữ lại miễn sao tôi dc ở cạnh em ( tôi đi vào anh ta giật mình gạt nước mắt)
- Nói đi nỗi đau mà anh giữ là gì và chúng ta có chuyện gì ngày trước
- Không có gì hết anh đi dọn dẹp em đi nghỉ đi ( toi vẫn giữ tay,a ta quay lại nước mắt a ta vẫn đang chảy,hình ảnh này rất giống vs người hay xuất hiện trong mơ của tôi)
- Là anh người đó là anh ( tôi sợ đi lùi lại hoảng loạn anh ta đỡ)...
- Em không sao chứ
- Tôi yêu anh nhiều lắm phải không và còn anh thì sao ,tôi đối với anh là gì
- Là người mà tôi yêu ( a ta tiến sát tôi tưởng anh ta hôn nên nhắm chặt mắt nào ngờ anh ta nôn oẹ vì quá say)... này sao lại nôn lên hết người tôi vậy ,này ( a ta ngủm trên vai ... ) cởi đồ lau người cho anh ta,tôi quay mặt đi lầm bầm,rốt cuộc mình lấy người thế này ư,đằng sau vẻ hào nhoáng là 1 ng đàn ông cơm no rượu say nôn hết ra nhà thế này ư,tôi tức ném khăn vào ngực anh ta... tôi nhìn anh ta ngủ,tại nàm thao 1 người đẹp trai như này lại lấy mình ( tôi vò đầu đi ra ngoài ) điên rồi anh ta điên rồi không phải mình... .Hôm sau bố tôi dậy uốn éo thể dục
Bố: Sơn chưa dậy hả con
- Anh ta đâu có uống được rượu vẫn nằm vật trong kia kìa
- Con nhớ ra rồi sao ( tự dưng nói Sơn không uống dc rượu)
- Con không nhớ chỉ là tự nhiên nói vậy thôi,con đi pha nước gừng cho anh ta đây
- Lê này thằng bé đó dù bố biết con đau khổ 1 khi con nhớ lại nhưng thằng bé đó vẫn đang ôm trọn kí ức đó và gặm nhấm 1 mình nên con đừng làm nó buồn thêm nhé
- Anh ta nôn hết ra con ý vậy ai làm ai buồn nào ,dù kb quá khứ đa có chuyện gì như bố nói việc anh đểu không phải thì nguyên nhân đau khổ là gì
- Hãy để cho thằng bé chuộc lại lỗi lầm của nó đi con ạ ,nào Sơn đâu dậy đi chăn lợn với bố nào con ( bố vào gọi)...
(N): Sơn bật dậy thấy không mặc đồ bố Lê chep chẹp
- Mới gặp con gái tôi cậu đã định Nam nhân kế à
- Đâu có con không nhớ hôm qua ( Sơn nhớ đoạn nôn) có lẽ sau này con không uống rượu này nữa nó làm con mất lý trí mất
- Rượu tôi nấu đấy đảm bảo không đau đầu đúng không?
- Dạ vâng đúng là không đau nhưng hôm qua ăn dc con gà ngon thì ra hết rồi ( bố cười lớn)
- Tối lại ăn lo gì ( Sơn ra ngoài bàn ngồi thì Lê đăt cốc nước bụp phát,Sơn và Bố Lê lảng) trời hnay đẹp quá con ạ
Sơn: Vần quá đẹp ạ
- Hai người thôi đi ,anh xa lạ gì này anh đến nhà tôi ăn ở đây xong còn oẹ ra là sao vậy,có biết rượu có tác hại ra sao không ( Sơn đứn dậy ra ngoài)
Sơn: Bố con mình đi chăn lợn đi bố
- Uk đàn lần này đẹp nắm con ạ
- Này hai người nghe con nói không đấy... .
  Thấy anh ta thả lợn mà sợ khi lợn chạy tới khiến tôi buồn cười,bố lại cứ lùa lợn vào người anh ta...
Sơn: Thôi bố con sợ lắm rồi bẩn con không chịu dc
Bố: Hai đứa đi mang gà sang cho cô Mẩu cho bố cô ý mua nhưng cứ bảo bố cháu tặng
Tôi: Èo bố ga lăng quá nhỉ
- Có gì đâu con đừng nghĩ bậy cô ý cũng ck mất sơm con cái lấy ck hết rồi,đồng cảm thôi
Sơn: Vậy giống bố quá còn gì bố cũng vậy mà ( ông lườm rồi cầm roi quật lợn định quật sơn) con nói sai ạ
- Thôi anh chị đi đi
Tôi: con đi 1 mình dc cho công tử bột như anh ta đi thì đến bao giờ về nhà được
Sơn: Anh đi được
- Anh không biết đi xe đạp mà ( Sơn đứng yên)
- Em nhớ rồi à
- Không có
- Vậy nhớ sai rồi anh có biết đi mà a là ck em đừng có nói câu anh xa lạ,hay muốn bỏ anh để yêu người mới thì cứ nói ( Sơn dỗi quay ra dắt xe đạp)
- Ơ cái anh này,ô nực cười dỗi ngược ư,này chờ tôi bắt gà rồi mới đi chứ ... ( cho hai con gà vào giỏ Sơn đạp xe đi đường ngoằn nghèo nên anh ta mỏi)
- Em béo lên bn kg vậy nặng quá
- Trước tôi gầy lắm à
- Uk gầy hơn bây giờ ,em có thắc mắc gì cứ hỏi tôi sẽ trả lời cho em
- Chúng ta gặp nhau ở đâu
- London trên taxi em và tôi cùng đi 1 chiếc taxi,tôi đuổi em không xuống ý
- Tôi trơ vậy ư
- Uh trơ lắm ( tôi tét vào vai anh ta) dc đà đấy
- Vậy rồi sao chúng ta gặp nhau lại
- Mẹ anh dắt em sang và nói muốn anh kết hôn với em
- Vây là tôi đồng ý và a cũng đồng ý
- Mới đầu không sau thì a đồng ý
- Vậy khi đó chúng ta có quan ( định nói qhe rồi dừng).
- Chúng ta quan hệ ngay lần đầu gặp nhau
- Anh điên à tôi không nhớ nhưng tôi không phải người dễ dãi như vậy
- Uh do anh say không phải lỗi do em
- Vậy trước anh tôi có yêu ai chưa ( A ta im lặng 3p rồi thở dài)
- Rồi là người kéo tay em ở lễ trao giải lần trc ng tên Huy đó
- Thật á vậy tất cả quen nhau hay sao
- Uh mẹ nó lấy bố đẻ anh
- Trớ trêu vậy à,vậy còn anh thì anh yêu ( a ta ngắt lời)
- Hnay hỏi đến đây thôi nhé ( cố lảng)
- À vâng ( thấy dáng anh ta đạp xe tôi nhớ như cảnh này ở 1 vùng quê nào đó chúng tôi đã từng như vậy,a ta cầm tay tôi ôm eo anh ta)
- Bám chặt vào không ngã đấy ( tôi cười tủm)
- Vậy còn con của em thì sao
- Thằng bé đang dc mẹ anh chăm khi nào sang đó thì em sẽ dc găp)
- Ở London dúng không ạ
- Không Lasvegas Mỹ
- Thằng bé nói được câu gì chưa ạ
- Tôi không biết từ bé tôi chưa bế lần nào
- Tại sao vậy ,sao a không bế con
- Nói sau đi chuyện dài lắm sau này anh sẽ cùng em bế con đi khắp nơi,chịu không?
- Không tôi không quen anh ( tôi mím môi để không cười)
- Vốn là em không quen anh ( Sơn cười nhẹ rồi đạp tiếp)... Đến nhà cô Mậu cười tươi
- Lê về đó hả con
- Vâng bố con bảo mang gà cho cô ( cô đưa tiền) không bố con bảo tặng cô
- Nuôi mãi mới dc tại sao lại tặng được cầm đó cho cô vui
- Dạ thôi cô ,bố con dặn sao con làm vậy thôi,thi thoảng con đi vắng cô ở nhà qua chơi với bố con cho bố con đỡ buồn nhé cô
- Uh cô vẫn hay qua mà,vậy con học dưới đó thế nào ( thấy Sơn đứng ở cổng) kia là ai?
- Là chồng của con
- Con kết hôn khi nào
- Lâu rồi ạ khi nào có dịp cô bảo bố con kể cho nhé
- Uh cô hơi bất ngờ,cậu đó rất đẹp đôi với con ( tôi cười đi ra ngoài thấy anh ta đàng ngậm thuốc)
Sơn: Nhanh vậy à ( a ta cúi chào cô Mậu)
- Về thôi đèo em qua lớp học nữa ( qua lớp học thấy bọn trẻ chào tôi rối rít) các em học tn rồi ổn không
- Ổn thưa cô ( chị dậy đi ra)
- Lê về rồi à em,chị cũng sắp không dậy nổi rồi
- Sao vậy ạ
- Chị sắp sinh rồi giờ ước sao cho lũ trẻ có trường đàng hoàng có giáo viên tốt
- Cái này đơn gửi đi chưa dc duyệt ạ
- Chưa thấy gì buồn lắm kb bh các em mới có 1 ngôi trường tốt để đi học trọn vẹn ( nhìn lũ trẻ có nguy cơ lại thất học tôi thở dài)
- Chúng ta cũng cố gắng rồi nhưng dân bản nghèo lấy đâu ra kinh phí xây rồi thuê người dậy nữa ... ( tôi quay ra thấy Sơn đang ngồi nói tiếng anh với bọn trẻ chúng ngơ ngác không hiểu) a làm gì vậy
- Nói vài tiếng cơ bản mà chúng kb,ở đây không được học tiếng anh à em
- Còn cpi không có người dậy không còn lớp học nữa đây này huống chi là học tiếng anh ( tôi cúi đầu buồn) chúng ta về thôi ,bất lực mất ước gì có ai đầu tư cho lũ trẻ ( a ta không nói gì rồi đạp xe về nhà) ... vừa về đến nơi tôi buồn bã ra sân ngồi
Bố: Nại thao nữa
- Bố lũ trẻ lại chuẩn bị thất học ( bên ngoài trưởng thôn gọi lớn trên loa)
- Có nhà đầu tư nói sẽ chi toàn bộ tiền xây dựng trường xây theo tiêu chuẩn quốc gia và sẽ thuê cho trường đội ngũ giao viên,sẽ tài trợ cho chúng ta trong vòng 20 năm tới
- Bố con có nghe nhầm k
- Không bố cũng đang mừng đây bố già rồi nhưng sẽ đi dki dậy cho lũ trẻ,bố đi đây ( tôi không thấy anh ta đâu)
- Anh xa lạ gì ơi( tôi ra sân sau thấy điện thoại anh ta để trên bục có tin đến):" Việc đầu tư cho trường miền núi đã hoàn thành thưa chủ tịch"...  là anh ta làm,đúng lúc anh ta đi từ nhà vệ sinh ra ,tôi ôm chầm lấy
- Gì thế
- Cám ơn anh rất nhiều anh giàu có nhưng biết chia sẻ bớt cho những người khó khăn hơn và tôi biết lý do vì sao tôi lại yêu anh ngày trước rồi ( tôi cười tươi còn a ta đổi sắc măt)
- Anh của ngày trước không như bây giờ đâu em đừng hiểu lầm ,anh đầu tư sau sẽ có lời anh là dân làm ăn sẽ không ngu đi đầu tư sai hướng đâu em yên tâm
- Đầu tư trên đây liệu có ra lời ( a ta ấp úng)
- Uh sẽ có lúc ra kiểu gì cũng có lời ( nói kiểu chống chế tôi buông tay ,anh ta giữ bắt ôm) ô đang ấm sao lại buông
- Tự nhiên cảm động mà hết cảm động rồi ( tôi quay đi vào bếp hai chúng tôi nấu cơm chờ bố về điện thoại anh ta reo là Trâm) sao anh không nghe máy đi phụ nữ thì phải...
- Kệ đi cô ta tìm ra số cũng tài đấy chứ ( a ta nhếch mồm tôi thấy kì lạ)
- Kìa đảo tay đi lạc cháy rồi
- À uh a đảo đây ( 1 người đàn ông mặc đồ hiệu điện thoại đính kim cương vậy mà giờ đang rang lạc trong bếp nhà tôi) a ta thổi lửa ( đun rơm) rồi quẹt tay vào mặt có vết đen ( tôi nhìn rồi mím cười) sao nhìn anh vậy
- Ở đây có bẩn này ( tôi chỉ anh ta gạt) không phải ở đó ở đây ( tôi lấy tay lau, sát mặt nhau Sơn cầm tay tôi định hôn thì bố tôi quát lên)
Bố: Làm gì mà nấu mãi không xong bữa cơm thế hai cái đứa này ( Sơn đứng vội dậy còn Lê vén tóc cả hai ngại)
Sơn: Đồ xong rồi ạ bố đi tắm đi ( ra cười cười nịnh nịnh)... tối đến khi ăn cơm bố vui vẻ
Bố: Bố biết con đầu tư cho trường ,rất tự hào vì con ,phúc đuc sẽ để dành cho con cái của con ..
- Vâng cũng không đáng là gì cả con sẽ huy động các nhà tài trợ thêm cho người dân ở đây
- Đúng huy động là tốt còn bố biết con không thiếu tiền nhưng giúp vậy là dc rồi là ng dân đã cám ơn con rồi...
- Con không cần cám ơn con thấy vui là đủ ( bố cầm đập duồi đập vào đầu Sơn)
- Vui là được ư ,hai đứa tính bao giờ đi
- Chuyên cơ của con sẽ đáp qua đây vào ngày mai ( tôi nuốt canh ực khi nghe đến chuyên cơ)
- Vậy là hai đứa lại đi rồi sao
Tôi: Bố cũng đi cùng chứ ạ
- Không bố sắp xếp xong mới đi dc con cứ sang với con của con đi,thằng bé mong con lắm đấy bố chỉ mong hai đứa được hạnh phúc và Lê này dù con chưa nhớ nhưng cảm giác ở bên cậu ta chắc con đủ hiểu rồi phải không con ( Sơn thò mặt nhìn Lê,Lê ấp úng)
- Cũng 1 phần nào thôi ạ
Sơn: chiều nay cô ý vừa ôm con ( Bố lê lườm roi chep)
- Đã yêu nhau thì dù hai đứa có xa nhau hay bị chia cắt thì ông trời vẫn sẽ ở bên hai đứa vẫn sẽ cho hai đứa gặp lại đúng không nào ,Sơn bố tin ở con lần này nữa hãy bảo vệ con bé đúng như con đã hứa
- Vâng thưa bố ( Sơn cúi đầu)...
   Tối đến khi bố đi ngủ tôi vào phòng bố đắp chăn cho ông rồi nhìn lên ban thờ mẹ
- Mẹ ơi con lại bất hiếu bỏ bố lại 1 mình rồi ,mẹ có trách con không ,con cần biết sự thật và dù có nghiệt ngã ra sao con vẫn sẽ chấp nhận vì người đàn ông đó con tin rằng con từng yêu bởi vì dù có thời gian gặp ngắn ngủi nhưng lòng con đã xao động rồi mẹ à,mẹ phù hộ cho bố và con mẹ nhé !( tôi thở dài về phòng thấy Sơn đang nhắn tin cho ai đó)
Sơn: bố ngủ rồi à em
- Vâng bố ngủ rồi
- Lại đây ( a ta vén chăn ra)
- Ai cho anh nằm cùng
- Không cho anh cũng nằm (anh ta cười vô tư rồi kéo tay tôi nằm vào chăn ôm tôi) nằm yên cho ấm
- Biết là vợ chồng nhưng cứ thấy sao sao ý ( tôi quay lại mặt anh ta sát vào tôi đôi môi đỏ và mũi cao khiến tôi tim đập thình thich)
- Khi sang đó có thể có những thứ anh muốn em làm theo anh để đưa đám người xấu chia rẽ chúng ta phải chịu hậu quả do chúng mang lại
- Vâng vậy có gì anh cứ nói ( a ta cầm tay)
- Em tin anh không ( khổ cứ sát mặt như không)
- Tin rồi ,em tin rồi ngủ thôi
- Uh ( nói xong a ta nằm ngủ nhắm mắt luôn nghiêm nghị)
- Đúng là hâm nói ngủ là ngủ ( a ta mở mắt tôi giật mình)
- Vậy không ngủ thì làm gì nhỉ ( cười cười tôi vả vào trán)
- Trước khi em nhớ ra cấm manh động
- Ok ( a ta với tay ôm tôi vào lòng) a chỉ cần như vậy thôi là đủ ,anh yêu em Lê à ( nghe câu đó thấy tim xốn xang tôi đỏ mặt) đêm nay có lẽ em sẽ mất ngủ vì thổn thức khi lấy dc 1 ng như anh và dc 1 ng đẹp trai như anh yêu ( anh ta cúi xuống tôi nhổm đầu lên gõ bụp vào mũi)
- Cho chừa thổn thức này (a ta cười)... và cứ vậy chúng tôi ôm nhau ngủ... hôm sau đi tôi cứ khóc thút thít
Bố: Ô hay nhỉ ngày trc có thế đâu,mấy bữa nữa bố sang đi đi cứ khóc mãi sốt ruột
- Bố ơi con bất hiếu ( Sơn ngồi im)
- Bất hiếu lâu rồi thôi đi đi con ,có người chăm con thay bố là bố mừng rồi
Sơn: bố yên tâm ạ ( a ta nói to bố cười)
- Đi đi con ( Sơn nắm tay tôi đi ra ngoài gặp cô Mậu)
Tôi: Anh đi trước đi em nc vs cô vài câu,cô thi thoảng sang vs bố con nhé cô
- Hôm qua chồng con đến tận nhà cô ,cậu ý nói mai hai đứa đi bảo cô qua sớm vì sợ bố con buồn
- Vâng con sẽ đón bố sớm cám ơn cô
- Cứ đi đi con ,đi bình yên an toàn ( tôi đeo balo như ngày nào đi xuống dưới chân núi thấy Sơn ngòi trong xe tôi gõ cửa ,Sơn kéo kính)
Sơn: Sao rồi mà sao không lên đi ( tôi hôn chụt vào môi anh ta)
- Cám ơn đã nghĩ cho bố em ( a ta cười sướng rồi em hèm)
- Này với ai cũng vậy mà dc à ,ai làm cảm động tí là thế mà dc à ( nói thao thao bất tuyệt tôi lên xe hôn lên môi cái nữa anh ta ngồi yên)
- Chúng ta là vợ chồng mà không phải sao
- Phải,được ( Sơn cười sướng) chúng ta đi thôi ( Sơn nắm tay tôi đi trên con đường này thấy điện thoại tên Trâm cứ reo lên)
- Người đó là ai vậy ( a ta không trl tôi thấy tin nhắn đến):" Em nhớ anh tại sao anh tránh em,anh nói người anh yêu là em mà"... Sơn với úp màn hình
- Không có gì đâu em ( tôi gạt tay)
- Em đọc dc rồi đồ lăng nhăng ngày trc cũng thế này đúng không
- Không có xa em 2 năm a chưa động đến 1 cô gái nào
- không nói gần đây nói từ khi ở với em đi có không ( a ta ấp úng)
- Lúc đó anh chưa yêu em
- Vậy là có ( tôi dỗi quay đi)
- ơ ... anh thì có nhưng nó không nói lên điều gì đâu lúc đó anh chưa yêu em nên
- Vậy lúc yêu rồi
- Cũng có nhưng ( tôi quát lên)
- Vậy thôi không phải giải thích nữa đồ đểu (a ta phanh gấp xe lại cầm tay tôi đặt lên tim)
- Anh từ lâu trong tim chỉ có em anh có thể chết vì em ,em hiểu không? chính vì anh không trân trọng và không dám nói ra yêu em ngày đó nên mới để duyên của chúng ta vỡ nát,anh hối hận dày vò rất nhiều,anh đã sai và phải đón nhận việc tưởng rằng em đã chết ,anh thật sự yêu thương em hết lòng ( Sơn rơi nc mắt 1 bên vô thức khiến tôi ngạc nhiên)... người đàn ông này thật sự yêu mình đến mức nào vậy,nước mắt lần này đã có câu trả lời đó là dành cho tôi...

Đọc tiếp Chương 95 Truyện Tháo Chạy của tác giả Huyền Thu

Xem danh sách chương truyện Tháo Chạy full

Tháo chạy chương 93 - Đọc truyện của tg Huyền Thu

Đọc truyện Tháo Chạy chương 93:

Nếu em đã quên mất con đường để tới bên anh

Thì hãy để anh tới bên em,anh sẽ đi và chạy đến em bên em 1 cách nhanh nhất
Thế nên đừng cố cắt đứt duyên phận này em nhé
Dù cho đến khi đến 1 thế giới khác
Chúng ta sẽ lại yêu nhau lần nữa ... .lời của đài radio của phát thanh viên đọc tâm thư của 1 bạn trai dành cho bạn gái đã mất... nó giống như đang bóp nghẹn thêm vào lòng Sơn,thư kí và lái xe chỉ thấy buồn cho 1 người hoàn hảo về mọi mặt nhưng lại thất bại trong tình yêu... họ đã quá quen khi nhìn tháy Sơn như vậy kể từ ngày Lê mất,,,1 người đàn ông bề ngoài hào nhoáng mạnh mẽ nhưng bên trong đang như lúc này yếu đuối mất lý trí với tiếng khóc đến xé lòng...
Thư kí: Tại sao cậu không giữ cô Lê lại,cậu chỉ cân nói cô ý cậu là
- Tao đã suy suốt đêm về nhưng cay đắng những nỗi mất mát mà có lẽ Lê đã găp phải tao không dám đối diện với điều đấy,ngay cả người tao yêu còn sống hay đã chết tao luôn luôn không bao giờ biết và tao thấy bản thân không xứng đáng với tình yêu mà cô ý dành cho tao ,tao luôn làm tổn thương người con gái ý người mà tao yêu ( Sơn gạt nước mắt đeo kính lên)
Thư kí: Kế hoạch đã sắp xếp theo đúng như cậu dự kiến rồi ạ
- Tốt hãy đảm bảo người bảo vệ tốt cho Lê
- Cái đó cậu yên tâm sẽ không có sai xót đâu ạ
   Tôi đeo balo thở dài đi ra vẫy xe taxi đi ra sân bay,mình có thẩm mỹ đâu nhưng giống thật mà hay mình có chị em sinh đôi nhỉ,nhưng cũng có thể trên đời có người giống nhưng cô gái đó tên Lê mà... đau đầu thật ( ra tới sân bay thấy chị Mai đứng chờ lo lắng)
Mai: Em đi đâu vậy nhanh lên không muộn rồi đấy
- Em đi loanh quanh chút thôi chị này nhìn em có giống ngừoi thẩm mỹ không
- Em thì xấu toàn diện rồi hấp ạ
- Chị phũ quá đấy ( lên máy bay và tôi vẫn lăn tăn về việc cô gái giống tôi cả tên lẫn khuôn mặt rất kì lạ nhưng cũng không thể lý giải nổi... ) ngó ra ngoài cửa sổ máy bay tôi thở dài,tạm biệt đất nước khiến tôi có nhiều hoài niệm kì lạ
Mai: Lê em học tiếng anh chắc giỏi lắm vì chị thấy em giao tiếp rất tốt như đã từng sống ở đây vậy
- Trước em học đại học cũng là sinh viên ưu tú đấy ạ còn về nói tiếng anh lưu loát nvay em cũng không rõ nữa...
Mai: Dù sao chúng ta cũng dc ngồi ăn cùng đại gia tỉ phú thế giới
- Anh ta có vợ rồi
- Sao em biết
- Em đoan vậy thôi ( không dám nói là mình rất giống vợ anh ta)...
- Anh ta trông trẻ nhỉ lại phong độ nữa rất dễ khiến các cô gái xao lòng... ( tôi ôm mặt thở dài nghĩ đến người đó khi bịt mắt đã khóc có lẽ anh ta buồn lắm)... về tới Việt Nam tôi đã cố quên đi hết chuyện đã xảy ra ở London dù sao chắc có nhầm lẫn thôi... và tôi lại bắt đầu lại chuỗi ngày đi làm như bình thường,vẫn vui vẻ hoạt bát náo nhiệt cho tới ngày tôi gặp Trâm cô bạn thân ngày nào trên phố
Trâm: Lê ơi phải mày không Lê đúng mày rồi trời ơi ( Trâm ôm chàm lấy tôi)
- Trời ơi lâu lắm không gặp rồi mày thế nào rồi lấy chồng chưa ( câu hỏi của tôi khiến Trâm đơ người)
- Mày sao vậy Lê tao nghe tin mày đã chết và giờ mày lại kb tao lấy ck là sao vậy Lê rốt cuộc chuyện này là sao?...
- Bố nói do sau khi mẹ mất tao bị sốc nên bị ốm có thể do nặng quá nên tao vậy quên mất còn tao vẫn nhớ mày yêu lão Hùng mà ( tôi đập vai Trâm thở mạnh)
- Ra quán cafe đi nói rõ hơn đi cái con diên này ( Trâm vừa kéo tay tôi vừa khóc) ...
(N): Sơn đã quay về Lasvegas và hằng ngày đều có người báo cáo về sinh hoạt qua những bức ảnh,video về Lê... Sơn đang ngồi sờ lên những bức ảnh ... sẽ nhanh thôi anh sẽ đến bên em nhanh thôi ,,,,( a ta u buồn nhìn ảnh Lê)... có tiếng gõ cửa
Thư kí:Cô Trâm tới thưa cậu chủ
- Cho vào đi ( Sơn cất ảnh vào ngăn kéo)
Trâm: Bất ngờ chưa nào em đến rồi này
- Có chứ về em a rất bất ngờ ( Sơn nhếch mồm)
- Lại giọng đó rồi đấy coi như em sang đây chơi vài bữa được không
- Được chứ em cứ tự nhiên
- Em nghe nói công ty anh đầu tư cho anh Huy có đúng vậy không
- Anh trai em là người có tham vọng lớn anh nên giúp anh trai của người mà anh yêu chứ,phải không ( Trâm ngạc nhiên)
- Thật sao ạ anh nói gì vậy e nghe lầm không ( Sơn cầm tay Trâm)
- Không em không nghe lầm đâu anh chợt nhận ra rằng người anh yêu vẫn là em
- Em có đang mơ không ( Sơn hôn lên trán Trâm) sự cố gắng của em không vô nghĩa đúng không anh em yêu anh ( cô ta ôm Sơn còn Sơn nhếch mồm ánh mắt lầm lỳ) à a đã gặp cô gái giống Lê rồi đúng không ạ em nghe anh Huy nói vậy nhưng cô gái đó kb chúng ta
- Anh xác minh rồi không phải là Lê cô gái đó đến từ miền núi
- Anh có rung động không khi thấy ng giống Lê
- Anh nói rồi anh giờ chỉ quan tâm đến em mà thôi dù có giống đến đâu nhưng không phải là Lê ,nếu không tại sao a không theo đuổi mà lại con ở đây chứ nhỉ
- Em biết rồi em còn cho người theo cô gái đó xem có phải là Lê không ý em sợ nếu đúng cô ý thì muốn nói rằng anh đang chờ và anh... ( Sơn hôn lên môi Trâm)
- Quá khứ rồi đùng để những người đó ảnh hưởng đến chúng ta em hiểu không,nếu em càng chú ý thì lại bắt anh phải chú ý theo em sao và ( Trâm ngắt lời)
- Em không để ý đến nữa đâu ạ ( Trâm ôm Sơn rất chặt rồi hôn khắp người Sơn)
Sơn: Em đi xa nghỉ ngơi đi anh phải đi công tác rồi khi nào về anh sẽ dành cả đêm tâm sự với em dc chứ ( Trâm sướng gật lia lịa) ... Lát sau Sơn thấy Trâm nói chuyện ở sân sau
Trâm: Em biết là nó nhưng mà anh Sơn bảo không phải rồi thì chúng ta không nên làm gì nó nữa tránh để anh Sơn chú ý,a ngốc lắm đừng để mọi thứ đổ xuống sống xuống biển ,em biết rồi a đừng đa nghi nữa dc không anh Sơn nếu nhận ra nó thì còn ở đây không,e bảo giết nó ngay từ đầu anh không chịu để nó trốn mất 2 năm giờ thì sao nó quay về đảo lộn mọi thứ ( Sơn nắm chặt tay châm thuốc hút rồi đi thẳng lên xe)
Thư kí: Cậu chủ sẽ đi với danh nghĩa của người khác hộ chiếu và mọi thứ đã đầy đủ và chuyên cơ thì sẽ do tôi đi công việc cho cậu chủ nên sẽ không ai phát hiện ra cậu đi Việt Nam đâu ah
- Tốt rồi đi thôi lòng tao nôn nao không chịu dc nữa rồi ( Sơn đội mũ lưỡi trao mặc đồ thể thao như 1 thanh niên bình thường)...
   Đến quán cafe Trâm vẫn không ngừng khóc
Trâm: Rốt cuộc có chuyện gì xảy xa với mày vậy Lê đã chết và rồi sống và rồi không nhớ
- Ai nói với mày tao chết vậy điên hết ư
- Phương đúng rồi tao phải gọi cho nó mới được ( Trâm rút máy ra face time với Phương)
Phương: gì mà gọi giờ này thế đang ăn cơm đây
Trâm: mày sẽ không tin vào mắt mình đâu ( tôi giật máy quay vào mặt tôi Phương đang gắp rau rồi lầm bầm)
Phương: Đừng bảo cho tao thấy phân của con mày như lần trước đấy ( Phương quay ra nhìn rồi không nuốt nổi cọng rau)
Tôi: Chào khoẻ không Phương đang đâu đấy ( thấy P rơi bát cơm) làm gì nghiêm trọng vậy
Phương: Anh Kiên ơi anh kiên ( ck chạy ra) a tát vào mặt em xem em có tỉnh hay mơ ( Kiên thấy tôi cũng đơ người) Lê là may thật sao Lê ( P khóc giàn giụa)
- Uk tao đây bình tĩnh nào
- Lê ơi tao nhớ mày lắm mày hiện hồn về sao không báo trước ( tôi thở dài)
- Thôi im đi tao đây do ốm nên nhà tao chuyển đi và mất liên lạc với chúng mày nên vậy thôi kia là ai vậy bạn trai à
- thế là sao tao nghe tin mày mất sang đến nơi thì mày đã dc chôn rồi
- Sang đâu
- London chồng mày là doanh nhân mà ( tôi lảo đảo)
- Phương này vừa rồi tao sang London cũng có ng nói như mày vậy nhưng tao đã xác nhận và người đó nói không phải tao
- Mày điên à ck mày là David Sơn là 1 doanh nhân 1 tỉ phú cưới tao cả hai cùng sang mà rồi mày còn gọi cho tao khi mang thai mà và nghe nói khi sinh xong mày bị băng huyết nên đã mất
- Không phải đâu có nhầm lẫn thôi ( tôi hoảng loạn) bạn trai tao còn không có thì sao có thể lấy ck dc lại lấy 1 ng giàu có dc chứ không phải đâu tao có con sao ( Tôi cười hoảng loạn)
Trâm: Mày cưới đình đám vậy mà mày quên mất đi chuyện quan trọng nhất sao
Phương: Ảnh đây đây là hôm lễ cưới có ảnh mày ngồi tựa vai ck mày đây này,đâu nhỉ ,đây rồi ( Phương chỉ đúng là Sơn tôi tự dưng ứa nước mắt ra rơi lã chã)
- Tao thật sự không nhớ anh ta là ai ,tao cần phải hỏi bố không thể nào ( Phương khóc lớn)
Phương; Tao nhớ trên cổ mày có chiếc dây chuyền có chữ SL vậy nó đâu rồi ( Tôi chợt nhớ ra có làn thấy chị gái mở tủ của chị có sợi dây có chữ SL) ...
- Tao sẽ gọi cho hai đứa sau được không ?... mình đã sinh con thật sao không đúng phải đi khám ... tôi chạy tới phòng khám sản ngồi chờ mà run run ... tiếng điẹn thoại vang lên là Bố
Bố: Lê à con bao giờ được nghỉ đừng có cố quá sức nhé con
- Bố ơi con có chị em sinh đôi không
- Con linh tinh gì vạy lấy đâu ra chứ con
- Vậy tốt rồi con muốn hỏi bố có gì giấu con phải không ạ
- Không có đâu con sao con hỏi vậy
- không có gì con có chút vc con cúp máy đây ạ ( đến lượt tôi tôi nắm chặt tay bước vào)... vào phòng khám cởi bỏ quần tôi cố hết sức trấn tĩnh bản thân... .
Bác sỹ: Không có viêm nhiễm gì đâu
- Vậy là cháu còn trinh hay không ạ ( bác sỹ cười)
- Không còn trinh mới khám phụ khoa kiểu này được chứ ( tôi đơ người)...
- Vậy cũng đồng nghĩa là có thể cháu đã sinh con ( bác sỹ ngạc nhiên tôi thất thần đi ra mặc quần rồi đi ra ngoài)... .đi lang thang trên phố như kẻ vô hồn,rốt cuộc mình là ai đã lấy ai và yêu ai?( điện thoại reo lên)
Mai: Nhớ mai chị có buổi quay quan trọng đấy
- Em đang định về nhà
- Vậy nốt mai rồi về nhé
- Vâng ( về phòng nấu cơm nước đã sôi mà tôi vẫn chưa thả rau vào)... cứ đứng nghĩ đến lúc người đó bị ngất tựa vào vai tôi,người đó khóc và rồi người đó chảy máu,bức hình cưới tất cả đó đều thật sự là mình,mình bị mất trí hay sao mình nhất định phải hỏi rõ bố ( cả đêm tôi lăn lộn sáng dậy đi tắm soi gương) mình thật sự có chồng rồi sao ,lấy được người như vậy sao...
(N): Sơn đáp chuyến bay xuống sân bay ,anh ta đi thầm lặng không ai đón ,xe của anh ta đã dc chuẩn bị sẵn ở bãi đỗ,,,,
- Chào đất nước tươi đẹp nơi có em ( Sơn nhếch mồm nhìn lên trời đang đông lá cây cũng rơi rụng đầy đường)... lái xe thẳng tới nơi Lê đang ở vừa đến sảnh thấy Lê đi sau Mai cầm cốp khuôn mặt thất thần đi đâm cả đầu vào cửa
Mai: Từ sáng đến giờ sao vậy Lê...
- Em mất ngủ
- Vì sao?
- Vì em không còn trong trắng ( Mai bât cười)
- Chị xin em đấy Lê ạ sáng ra đừng trêu chị
- Em nói thật mà kb ai là ng phá đời mới nhục nữa ... Tôi lên xe mà lòng ủ rũ ... xe tới nơi tôi ngồi trang điểm cho Mai mà lòng không yên ...
(N): Sơn nhìn Lê qua lớp cửa kính anh ta tự cười nhạt 1 mình,... nhìn em mập mạp hơn khi ở bên anh rồi,xinh hơn nữa ( Mai nhìn ra thấy Sơn ,Sơn lắc đầu và dường như Mai hiểu ý)
Mai: Lê này chị kb ngày trước em thế nào nhưng em về nghỉ ngơi đi
- Em đánh không đẹp ạ
- không thế này là đẹp rồi chị thấy em có vẻ mệt rồi nghỉ phép đi
- Vậy em về trước nhé 3 hôm nữa em lên
- Bao giờ ổn định tâm trạng rồi hãy lên làm hiểu chị không
- Vâng em sẽ ổn định ngay thôi... tôi đứng dậy bỏ đồ vào cốp về nhà thay đồ rồi chuẩn bị về quê ... tôi nằm suy nghĩ rồi ngủ thiếp đi
(N): Sơn đứng bên ngoài phòng Lê cứ định ấn rồi lại thôi chợt có điện thoại
Thư kí: Cậu chủ sang đó an toàn chứ ạ
- An toàn rồi bên đó sao rồi chúng nó có động tĩnh gì không?
- Nghe nói tên Huy vừa đấu thầu xong mảnh dất của cậu chủ rồi hắn đang rất hả hê
- Tung tin đồn rằng ta sẽ bán cổ phần tập đoàn không để cho nó lao vào đớp như cá vậy
- Vâng thưa cậu chủ ... ( cúp máy Sơn tựa vào thấy cửa không đóng chặt)
- Em ở 1m mà bất cẩn thế này sao ( Sơn mở cửa vào )... a ta tiến tới thấy bếp vẫn đang bật đun nước ... Sơn tắt rồi tiến vào phòng ngủ thấy Lê kê tay ngủ ngon lành... Sơn ngồi xuống anh ta cười nhẹ khi thấy Lê ,nụ cười khi ở cạnh người mình yêu nhẹ nhõm và bình yên... Trái đất tròn vẫn để anh gặp lại em,chỉ có điều nó nghiệt ngã phải không em,gặp lại em nhưng sao anh vẫn thấy lòng đau ( Sơn rơi nước mắt 1 bên như vô thức không đỏ mắt mà nc mắt tự rơi) dường như những kí ức chợt vùi sâu nó đang quay lại giày vò anh,anh là 1 kẻ bất tài không thể bảo vệ được em phải không ,anh xin lỗi ( Sơn định sờ bàn tay Lê rồi anh ta thụt lại a ta sợ không kiềm chế đươc chạy vội ra ngoài)...
  Tôi tỉnh dậy rồi chợt nhận ra còn về nhà,đeo balo lên vai và tôi chạy ra bến xe bắt xe về... về tới nhà thấy bố đang bế Bông
Bố: ô con về sao không báo trước
- Bố con có viẹc muốn hỏi bố rất quan trọng
- Bố đi thịt con gà nhé tối rồi nói
- Việc này quan trọng con muốn hỏi bố luôn ( bố thở dài)
- Nào việc gì nào?
- Con từng kết hôn chưa bố ( thấy bố tay bắt đầu run)
- Liên thiên lấy khi nào vơ vẩn nào ai nói với con vậy
- Bố trả lời con đi con đã từng kết hôn rồi bố đừng giấu con nữa ,đêm đêm con hay nằm mơ thấy 1 ng đàn ông anh ta hay mặc vest dáng rất cao và gọi con là Lê ( bố rơi chén trà trên tay)
- Có thế mà về hỏi bố sao con hâm quá đấy nhé ( bố lảng) bố đi thịt gà đây
- Bố con đã sang London ( bố quay lại ngạc nhiên) con đã gặp người đó đã thấy con mặc váy cô dâu con đã thấy tất cả
- Không thể có chuyện đó dc con sang đó khi nào
- Tuần trước con đã giấu bố sang đó ( bố lảo đảo) bố nói đi con là ai
- Con gặp nó rồi vậy nó có làm gì con không
- Vậy là bố thừa nhận ( tôi buông tay bố rồi chạy lên tủ chị gái mở tủ thấy sợi dây chuyền chị cất trong hộp có chữ SL dây dc gắn đá như kim cương vậy)
Bố: Con Lan này chắc giữ lại định bán đây mà trời con ơi là con ( Tôi dơ sợi dây lên)
- Bố nó có nghĩa là gì sợi dây của ai
- Đúng con đã có chồng rồi con lấy 1 thằng đại gia mà đùng cái con đòi lấy nó rồi đùng cái nó trả con về sau đó nó không cho con nuôi con nữa ,nó cấm con đến gần nhà nó và rồi con bị điên ngay sau khi nghe cuộc điên thoại con bị sốc não ,bố sẽ định giữ kín đến chết nếu con không hỏi vì nó không phải là điều tốt đẹp gì
- Bố nói dối con không thể lấy người như thế được con không tin con đã gặp anh ta rồi anh ta nói con không phải là vợ anh ta
- Nó chối bỏ con từ 2 năm trước rồi nó định giết con nhưng có người cứu con đưa về con hiểu chưa nó rất tàn ác
- Không thể thế được tại sao con không nhớ gì ( tôi lảo đảo ròi hét lên) con không thể lấy người như thế dc không bao giờ ,không ( tôi ôm sợi dây chuyền khóc lăn lộn ,kí ức quay về đoạn anh ta đeo cho tôi sợi dây chúng tôi ôm nhau trên du thuyền)... nụ cười của người đó không,con không phải là đứa bị ruồng bỏ ,không thể ( tôi chạy vụt ra ngoài)
Bố: Lê con bình tĩnh con ơi...
(N): xe Sơn không lên trên núi được anh ta đành đi nhờ xe bò đi lên núi... anh ta hỏi về nhà Lê người xe bò đáp
- À cô Lê cô giáo đấy dậy xoá mù chữ cho rất nhiều trẻ ở bản tôi rồi ( Sơn cười) nhưng bây giờ cô ý nghỉ xuống thành phố rồi
- Cám ơn đã cho đi nhờ ( Sơn rút ví đưa tiền cho anh ta họ đẩy lại)
- Tôi bảo cho a nhờ là nhờ chúng tôi nghèo nhưng không tham đâu
- Vậy rất cám ơn ( Sơn tháy vui vì con người nơi đây,nơi Lê sinh sống)... đên cửa thấy bố Lê đang ngồi thất thần bên hiên nhà Sơn bước vào ,bố Lê ngẩng lên rồi ngạc nhiên
Bố: Cậu... cậu là ( Sơn bỏ mũ ra nhìn bố Lê)
- Là con thưa bố ( bố Lê nhẩy vào đấm bốp vào mồm Sơn)
- Tôi là nhà giáo nhưng tôi cũng biết đánh người tại sao cậu hứa yêu thương nó ,tôi đã nói khi nào cậu không cần nó thì phải trả nó về nguyên vẹn cho tôi cơ mà ( Sơn đứng im)
- Con không có gì để biện minh cho việc con gây ra ( Bố Lê định đấm nữa nhưng rồi thut tay lại)...
- Cậu đi khỏi đây trước khi con tôi về đi đi đừng hại đời nó nữa con bé đa quên hết mọi chuyện rồi ( nói Sơn 1 lúc rồi ông ra hiên rót nước chè) đứng đấy nữa lại đây
 - Vâng thưa bố ( Bố Lê rót sơn đõ tay lich sự)
-  nó chắc lại trèo lên cái cây nào đó khóc 1 mình rồi
- Sao vậy ạ ( Sơn lo lắng)
- Còn sao nữa tôi giấu nó chuyện nó cưới anh ,thât ra tôi thấy kì lạ vì cậu xuất hiện ở đây vì 1 người ruồng bỏ nó tại sao lại xuất hiện ở đây đươc nên tôi muốn hỏi vì sao cậu lại muốn giết con bé ( Sơn phụt cả nước chè)
- Bố nói gì vậy ạ con không hiểu ( ông cầm cái đập ruồi đập vào đầu Sơn)
- Thế chẳng phải cậu định giết con bé rồi cho người đến đánh tôi trc mặt con bé rồi báo là con không được nuôi rồi cậu chán nó rồi
- Ai nói câu đó vậy ah ( Sơn cắn răng)
- Thằng Huy chứ ai nó đưa con Lê về rồi nói nó cứu con Lê khỏi tay cậu...
- Không phải như vậy đâu bố con tưởng Lê đã chết và
- Tôi biết thấy cậu đến tận đây là tôi biết con bé không có duyên ở với tôi rôi ,chỉ có đieu sai lầm ngày đó có lẽ sẽ là vết thương cho cả hai đứa có âm mưu có máu và nước mắt trong mối tình của 2 đứa và con bé đã bị điên ( Sơn đỏ mắt a ta ngồi im) con bé sau đó bị điên nên tôi đưa nó đi lên đây ,nó bị bọn trẻ con ném đá chảy máu rồi bị bỏng và rồi ăn như 1 loài vật ,con bé hay giành con người ta để bế và rồi con bé suýt nữa bị cưỡng hiếp nó quá đau lòng nên đã quên mất rằng nó từng cưới cậu ( Sơn hai hàng nưoc mắt lã chã)
- Con xin lỗi bố à,con thật sự kb ( sơn cúi gập đầu xuống dất a ta khóc nấc) con sai rồi đã sai khi gặp Lê con sai rồi vì con ma bị điên,Lê bị điên sao ( A ta nói câu bị điên không nên lời)...
- Cứ khóc đi hai đứa hôm nay cứ khóc đi tôi đã nói tin cậu không làm vậy với con bé và giờ tôi tin vào những gì tôi thấy cậu đang khóc vì con gái tôi ( Sơn nắm chặt chiếc chiếu bên hiên anh ta vẫn cúi đầu khóc lón trc mặt bố Lê)... đâu đó bên bờ suối Lê cũng đang ngồi khóc lớn...
 Tôi là ai,anh là ai và tôi yêu anh nhiều đến thế nào mà phát điên vậy,anh nói không quen tôi vậy mà lại đeo kính che đi đôi mắt ,chỉ có đôi mắt anh mới trả lời cho tôi rằng anh có từng yêu tôi không,,,tại sao tôi lại quên tại sao ( tôi gào lên tay vẫn nắm sợi dây chuyền)... cả hai đang khóc cho 1 mối tình định mệnh ngay từ khi gặp nhau trên taxi từ sân bay ,nụ cười bên nhau tất cả hoài niệm chỉ như cào xé thêm cho cả hai...
 Sơn ngẩng lên nhìn bố Lê ( a ta gạt nươc mắt)
- Đừng xấu hổ khi mẹ con bé mất ta cũng như cậu vậy chỉ khóc vì người mình yêu điều đó không xấu đâu Con,có những nỗi đau ùa đến bất chợt chẳng thể lành nên cứu vãn được nó thì đừng để muộn ( Sơn đứng dậy anh ta vô thức chạy chân đất bố Lê nói với) nó hay ra suối đó con ... Sơn vừa chạy vừa cắn răng... anh tuyệt đối không để mất em lần nữa ,mặc sơ mi đen quần bò sắn gấu và đi chân đất Sơn chạy cứ vậy dù kb suối ở đâu... anh ta vẫn chạy... bởi vì nếu tôi không chạy nhanh em sẽ lại biến mất khỏi tôi có phải không?... Sơn chạy đến bên bờ suối thấy Lê đang ngồi khóc ,a ta dừng lại thở Lê quay lại ...
 Tôi nước mắt vẫn roi nhưng ngạc nhiên vội đứng lên
- Anh từ đâu ( đang nói anh ta lao tới ôm)
- Anh xin lỗi em rất nhiều Lê à ,a thât sự có lỗi với em
- Anh nói không quen tôi vậy tôi là ai ( Lê dơ sợi dây chuyền lên)
- Em là vợ của anh ,chúng ta đa từng yêu nhau ,đã từng bên nhau đã từng đổ máu vì nhau và đã có con với nhau ( tôi đang dc anh ta ôm trên vai anh ta tôi cười vô thức dù cho kí ức của tôi về người này là số 0 ,tôi cười trong nước mắt rồi ngất lịm)... người ta đã nói nếu không trân trọng nhau duyên trời tự vỡ nát điều đó là sự thật ...

Đọc tiếp Chương 94 Truyện Tháo Chạy của tác giả Huyền Thu

Xem danh sách chương truyện Tháo Chạy full

Tháo chạy chương 92 - Đọc truyện của tg Huyền Thu

Đọc truyện Tháo Chạy chương 92:

Anh muốn cả ngày được bên em,anh muốn thấy em cười ( Sơn thở mạnh giữa dòng người rồi nói to câu đó) em đang ở đâu ( a ta bỏ kính ra rồi lảo đảo ngã quỵ)... .

  Tôi ngó ra ngoài không thấy anh ta đuổi nữa ,và cùng hoà nhịp vào dòng người nhẩy múa dưới lễ hội ( Từ xa Sơn ôm tim ngã quỵ giữa phố nhìn thấy Lê cười trong dòng người sơn với tay)
(N): Anh muốn tim mình là 1 thế giới nhỏ đủ lớn để giấu em vào đó ( sơn cười như bị điên còn Lê vẫn vô tư nhẩy múa bên kia đường) anh muốn con đường cùng em đi kéo dài,kéo mãi đến ngày bên nhau trọn đời ( Sơn rơi nước mắt nhỏ vô thức xuống lòng đường rồi a ta ngất lịm)
  Tôi quay sang ngó thấy người đàn ông lúc nãy đuổi theo đang gục ngã bên kia đương
- ô anh gì ơi ( tôi chạy sang anh ta đang bất tỉnh) anh gì ơi này ,có ai không giúp tôi với ( nhờ 1 người cõng anh ta lên taxi)... tôi phân vân kb có nên đi cùng không ... không được mình không thể bỏ mặc người hoạn nạn được ( tôi lên xe a ta dựa đầu vào cửa kính )... rồi xe đi anh ta lắc ngả đầu vao vai tôi khiến tôi giật mình... cái cảnh đi cùng taxi này ( tôi thấy đau đầu) thấy tay anh ta đeo nhẫn cưới ... đồng hồ bóng loáng khăn quàng cổ cũng thương hiệu gọn gàng... vậy mà lại biến thái ,hay anh ta điên giống mình ngày trước điên bất thình lình ( tôi thở dài)... tôi ngồi im thấy người anh ta mùi rất thơm cái gì cũng gọn gàng... có lẽ nhà có điều kiện ... đến viện tôi cùng bác sỹ đỡ anh ta vào lúc đó tôi thấy rõ anh ta dơ tay...
Bác sỹ: Cấp cứu gấp đây là chủ tịch ( nghe thấy chủ tịch tôi đứng im rồi ôm túi quay đi)
- Về thôi họ biết anh ta là ai rồi ( lên xe thấy điện thoại của anh ta rơi tôi liền cầm chạy mang vào thì có chuông người gọi tên Trâm,,,tôi nghe máy để thông báo cho chắc... )
- Anh về rồi sao tối nay chúng ta đi ăn tối dc không anh ( tôi bịt mũi nói )
- Chủ nhân máy này bị ngất đang ở viện T ( đầu kia dập máy) ... vào đưa máy cho y tá tôi quay lại ngó vào phòng cấp cứu thì không thấy anh ta nằm ở đó nữa,họ đưa đi đâu rồi nhỉ... tôi quay đi về khách sạn chị Mai kéo tay
Mai: Vui không mua được nhiều đồ chưa?
- Nhiều rồi ạ mà chị này chủ tich như trên phim chức ý to đúng không
- Đúng vậy rất nhiều tiền
- Vậy em vừa cứu 1 vị chủ tịch đấy
- Xạo chủ tịch nào đến lượt chúng ta cứu
- Ơ em thấy họ gọi vậy mà
- Thôi nào đi chén thôi ( chị quàng vai tôi)... còn tôi cứ nghĩ đến cảnh ở sân bay và taxi là đau đầu...
(N): Sơn mở mắt
Bác sỹ: Chủ tịch cậu thấy đau ở đâu k
- Không tại sao tôi ngất đi vậy
- Kiểm tra toàn bộ sức khoẻ đều không sao có lẽ do tinh thần cậu đang bị suy nhược và đôi khi sẽ gây ra ảo giác
- Vậy à có lẽ là ảo giác ( Sơn mắt u buồn Trâm chạy tới)
Trâm: Anh không sao chứ sao lại ngất vậy anh có phải người ốm vậy đâu
- Có chuyện gì k
- Dạ ( Thấy sơn quá nhạt)
- Nếu không có gì đừng làm phiền anh ( Thư kí cúi đầu)
Thư kí: Chúng ta có cuộc họp có cần hoãn không ạ
- không cần tao ổn dù sao cái ngất này cũng đáng ( Sơn cười 1m rồi đứng dậy choàng áo quay đi) Trâm này anh nghĩ đến lúc em nên tìm cho mình cuộc sống mới rồi như em thấy dù có thế nào anh cũng sẽ không yêu em dc như trc đâu hãy đi con đường của em đừng lãng phí cạnh anh ( Trâm cắn chặt răng)
Trâm: Anh phản bội em mà nói 1 câu vậy là xong sao ,chính trong thời gian không có em anh đã quen Lê và ( a ta ngắt lời)
- Và anh đã yêu Lê ,xin lỗi em ( Sơn quay đi Trâm đi lùi lại vô hồn nhắm mắt khóc lớn)...
   Tôi theo chị Mai ra cây cầu ở đây để quay phim... trang điểm vui vẻ
Mai: Lạnh quá chị chỉ muốn kết thúc cho sớm
- Em cũng vậy rét run tay đây này ( Lê cươi tươi trang điểm tóc bay bay)...
(N): Sơn ngồi sau xe nhìn ra ngoài qua cây cầu đến đoạn có Lê đứng thì thư kí gọi
Thư kí: Cậu chủ có điện từ Lasvegas ( Sơn quay đi và giây phút giáp mặt nhau giữa hai người trên cây cầu ngày nào đã bị bỏ lỡ... )... .
 Sơn: Họp xong sẽ quay về lasvegas ngay
Thư kí: Vâng ...
   Tôi đứng nhìn chị Mai quay phim mà ngáp ngắn dài,chợt có điện của bố
Bố: Con đang làm gì đấy có phiền con không ( bố phản đối tôi đinh London nên tôi đi giấu)...
- Con đang đi dạo thôi ạ,con đang ở bên Thái Lan ( tôi cười trừ)
- Uk con à nhớ đừng đi Anh nhé con đất nước đó không hợp với con
- Ầy bố nghỉ ngơi đi ạ con biết rồi ,thôi con cúp máy đây ạ ( cũng không hiểu sao bố nghe mình đi Anh thì phản đối dữ dội từ mặt tôi các thứ nên tôi đành phải nói dối)... xong xuôi tối đến chị Mai đi dự sự kiện
Mai: Mệt mỏi ghê lại chuẩn bị gặp mấy cô nhà giàu hống hách rồi
- Chị cũng giàu mà
- Sao bằng họ được nhưng không đi cũng phải đi mệt ghê... ( tôi cười vỗ vai)
- Thôi cố lên này
- Này cứ loanh quanh mãi không kiếm bạn trai đi
- Em làm gì có thời gian mà em chưa nghĩ đến em muốn ổn định mua dc nhà cho bố rồi tính...
- Đi thôi đến đó phải hôm nay làm cho chị thật lộng lẫy nhé
- Dạ ok chị ... Trên đường đi tới sự kiện tôi thấy thú vị và hào hứng khi nhìn thấy các cô gái ăn mặc thật xinh đẹp có vẻ là tiểu thư giàu có... vào phòng thay đồ trang điểm cho chị Mai có đối thủ của chị cũng là diễn viên ngồi cạnh tên Thuỷ
Thuỷ: Ồ cậu sang khi nào vậy Mai
- Mới thôi
- Hợp đồng quảng cáo đó do mình huỷ nên họ chắc mời cậu thay mình
- Vậy à nghe nói do họ huỷ với cậu vì thoả thuận không hợp lý mà ( Thuỷ tức)
- Ai nói vớ vẩn mà thôi dù sao thì cũng chúc mừng cậu ( Thuỷ nhếch mồm đi ra chị Mai đập bàn)
Mai: Con quỷ nó cậy có đại gia chống lưng nên ra oai đây mà
- Thì chị tự hào vì không cần đại gia chị cũng nổi nhờ diễn xuất của mình mà
- Nhưng dù sao thì con đường của chị ghập ghềnh hơn nó
- Thôi nào bình tâm lại và thoải mái để thât xinh đẹp nếu em cưới đại gia em sẽ nói cho anh ta là chị xinh diễn hay
- Thôi đi cô ( chị bật cười)... xong xuôi chị tự tin bước ra còn tôi ngồi ở phòng chờ thấy có mấy cô gái cũng cầm cốp trang điểm như tôi đi vào họ đang nói chuyện rôm rả chợt có cô gái nhìn tôi đứng im rồi gọi
- Lê à phải cậu không Lê ( tôi quay sang rồi nhìn cô gái)
- Cậu gọi mình à
- Cậu là cậu sao ( cô gái ngất xỉu mn chạy lại đỡ tôi cũng vậy thấy họ gọi cô gái là Jessica )... cô gái mới gọi tên tôi rồi ngất đi ,tại sao vậy cô gái này quen mình sao hay nhầm với ai,không đúng gọi đúng tên mà ( tôi lăn tăn)... họ đưa cô gái đi nhìn họ đi khuất tôi thấy lòng rối bời... quản lý chạy ra gọi
- Lê chú ý khi nào chuẩn bị quay thì lên dặm lại cho chị Mai nhé
- Vâng em vào đây ( tôi ôm cốp trang điểm chạy vào trong khung cảnh của giới nhà giàu siêu xe và những bộ trang sức lấp lánh trên người các cô gái ) èo họ giàu thật đấy ( đến khi chị Mai lên rồi vẫy tôi nhanh chóng bước lên cả Thuỷ cũng đang được nhân viên dặm lại... thấy Thuỷ vẫy tay ai đó
Thuỷ: Anh Huy em ở đây ( cô ta nhìn sang Mai)
Mai: Đại gia của nó đấy chủ tịch tập đoàn B ( tôi cươi rồi vẫn dặm phấn cho Mai không quay lại..)
Huy: Tặng em ( thấy anh ta đưa 1 bó hoa)... tôi thấy chị Mai cúi chào ,còn tôi tóc xoã vẫn cúi dặm phấn cho Mai)
Thuỷ: Em cám ơn anh ạ
Huy: Có gì đâu anh luôn ủng hộ em ( a ta quay xuống chợt chị quản lý gọi )
- Lê ơi nhanh nhé họ sắp bấm máy rồi ( tôi quay lại cười tươi rồi vâng thấy người đàn ông đó đứng im rồi quay đầu lại nhìn khi tôi đang cười nói ... )
- Vâng em xong rồi đây
Đạo diễn: Khoan cứ có cảnh sau hậu trường này cứ tự nhiên khi make up cho các ngôi sao nhé ( họ quay từng diễn viên 1 quay luôn cả người makeup rồi chúng tôi xong và lùi ra)... vừa lùi lại tôi va vào người đàn ông vừa nhìn tôi
Huy: Cuối cùng anh cũng gặp em ( a ta ôm tôi ngay giữa đám đông)
- Ơ cái anh này lại gì nữa đây ( a ta ngạc nhiên)
- Em cứ vậy bỏ đi em có biết anh tìm em bao lâu rồi không
- Anh gì này anh nhầm nhọt rồi ạ ( tôi đẩy anh ta kéo tay đi)... hậu trường xôn xao) ơ cái anh này vô duyên vậy ,,,này ...
 (N): Sơn họp xong anh ta tắm và thay đồ rồi rót rượu uống,khoác chiếc áo sơ mi lên người, Sơn nhìn vào gương ánh mắt lầm lỳ u buồn,,,cài từng cúc áo anh ta khuôn mặt vô hồn... tiếng gõ cửa
- Em vào được không ( Là Trâm)...
- Vào đi ( cô ta bê trà vào)
- Anh định về luôn ạ em tính sẽ sang Lasvegas định cư cùng anh
- Em vẫn không hiểu những gì anh nói phải không Trâm ( cô ta lao tới ôm Sơn rồi cho tay vào trong áo sờ lên ngực Sơn)
- Chúng ta có thể yêu lại từ đầu được không anh ,anh định sống đến thế này đến bao giờ nữa ( Sơn đưng buông thõng tay)
- Anh rất trân trọng em và bây giờ luôn coi em là 1 người bạn tốt 1 người em ( Trâm đẩy sơn)
- Em không muốn làm bạn chúng ta đã là vợ chồng rồi
- Em sai rồi anh đã có vợ mới rồi
- Cô ta chết rồi anh hiểu không,anh bỏ London sang kia định cư để ảo tưởng rằng cô ta đang ở đây chỉ là cách xa nhau thôi phải không,anh đang tự dối lòng ...
- Phải dù chỉ là dối lòng anh vẫn tin rằng Lê sẽ giống như em vẫn tồn tại ở 1 nơi nào đó mà anh không biết ( Sơn đỏ mắt) anh ra sân bay luôn đây em thích cứ ở lại đây nhà anh cũng như nhà em ( Sơn vỗ vai Trâm)
- Em sẽ không bỏ cuộc tình yêu của anh đối với em khác không thể quên nvay dc
- Đối với anh tình yêu đích thực đã chết rồi ( Sơn choàng áo đi xuống dưới xe đến thẳng sân bay)
Thư kí: Cậu chủ không qua dự lễ trao giải ạ cậu là khách mời chính mà
- Tao vốn không bao giờ đến mấy sự kiện đó đi thôi,à người đưa tao vào viện là ai
- Là 1 cô gái ạ
- Vậy à tao gần đây thấy mệt mỏi nên tưởng tượng ra nhiều thứ và tao đã thấy Lê
- Cậu chủ đừng buồn nữa do tâm của cậu chủ luôn nhớ đến cô ý nên vậy đó ạ
- Chắc vậy ( Sơn nhìn ra trời tuyết rồi sơ lên kính) anh muốn nước mắt chảy ngược vào tim chảy nghẹn đi ,nhưng anh làm sao khi lý trí yếu mềm ( Sơn nhắm mắt)... anh giữ nỗi buồn lại đây rất mong rằng em ghé thăm nơi này ... .(đến sân bay vào sảnh chờ vệ sỹ bủa vây bảo vệ Sơn... đang ngồi chờ Sơn có điện thoại anh ta tay nghe điện tay nhìn lên tivi)
Mc: Đây là hậu trường của các diễn viên tới từ khắp nơi có mặt tại lễ trao giải hôm nay ạ ,chà toàn các cô gái xinh đẹp không thôi ( Đến đoạn có Lê đang dặm phấn cho Mai cười nói Sơn nhìn rồi đơ người a ta buông thõng tay rơi máy)
Thư kí : Cậu chủ ( a thư kí nhìn lên tivi) kia chẳng phải là trời đất ơi ( Sơn lảo đảo)
- Nói với tao đây không phải là ảo giác đi nhanh
- Cô gái đó rất giống cô Lê chỉ có kiểu tóc khác đi với cả mập hơn thôi còn lại
- Nói nhanh
- Đều giống ạ ( Sơn lao ra khỏi sảnh chờ)
Thư kí: Chỗ đó là lễ trao giải liên hoan phim đo ạ ( A thư kí nói với Sơn phóng vèo xe đi ,nhấn ga rất nhanh)...
- Anh không ảo giác ( Sơn cười) anh không hề ảo giác,anh nhớ em ( Sơn cười nhạt nước mắt anh ta rơi)...
    Người đàn ông tên Huy cứ kéo tay tôi ra ngoài như thể quen biết tôi
Huy: Em đã ở đâu vậy ,a tìm em rất lâu rồi em biết chưa
- Chúng ta quen nhau sao ( Lời hỏi của tôi khiến Huy ngạc nhiên)
- Em cố tình phải không nói đi ( Huy lay vai tôi)
- Anh này hay nhỉ nếu anh còn thế này tôi sẽ không khách sao đâu đấy đừng nghĩ có tiền gạ gẫm ai cũng được
- Lê em sao vậy
- Có lẽ ở đây có cô gái giống tôi vừa nay cũng có ng gọi nvay nhưng có lẽ mn nhầm rồi
- Anh vẫn chơ em nên đến giờ vẫn độc thân không lẽ em tàn nhẫn vậy sao Lê
- Độc thân ... mà thôi tôi không rảnh tán phét đâu ạ xin phép ( tôi cúi đầu chạy đi a ta giữ tay)
- Em gặp Sơn chưa em sang đây gặp nó để kể lại đúng không em nói đi ,e ầm thầm trốn anh để chờ ngày quay lại phải không
- Ơ cái anh này bỏ tay ra càng nói càng hàm hồ
- Em nói đi em gặp nó chưa à giờ nó không định cư ở LonDon nữa em sang Mỹ mà tìm ở đây chỉ có anh thôi và dù anh không có dc em anh cũng tuyệt đối không cho ai có được nhất là nó ( Tiếng sau Huy vang lên)
Sơn: Giờ thì gặp rồi thằng con hoang ạ ( Giữa sảnh chờ hai người đàn ông nhìn nhau còn Huy không buông tay tôi,tôi đứng lặng yên nhìn người đàn ông phong độ bóng mượt mà tôi đưa vào viện kia... tôi ôm mồm..
- Gì thế này lại là anh ta à ( Sơn tiến tới cánh phóng viên ào ra chụp ảnh Sơn ,Huy thấy phóng viên liền buông tay tôi)... tôi quay đi chạy thẳng vào trong ...
(N):Sơn bị đám phóng viên bao vây anh ta không chen lên dc
- Cậu David Sơn chủ tịch tập đoàn S và không đây rồi mn ơi ( phóng viên hô)... Sơn cô với chen lên gọi Lê nhưng không được còn Huy nhìn Sơn  va cười nhếch mồm ...
Chạy vào hậu trường thở hổn hển
Quản lý: To chuyện rồi Lê em quen bạn trai của diễn viên Thuỷ sao cô ta đang loạn lên kia kìa
Mai: Kệ nó đi rốt cuộc là sao Lê
- Em không quen anh ta nhận nhầm người thôi ạ
- Nhầm sao kì lạ anh ta gọi đúng tên em mà
- Em cũng không rõ nhưng em quen sao dc người như vậy...
- Chắc gạ gẫm gái nhà lành đây mà
- không phải đâu e đâu có lành ( tôi cười)
Mai: Tránh xa những ng đó ra nhé ...
- Vâng chị yên tâm họ lầm thôi ( tôi nhớ đến cái người tôi đưa vào viện a ta là ai nhỉ ... mà là ai cũng không nên nghĩ tới nữa ... tôi tự gõ đầu)... Bỗng có người vào gọi
- Diễn viên Mai là ai ạ xin mời theo tôi
Mai: Có việc gì vậy ạ
- Chủ tịch tập đoàn S và không mời cô ra bàn riêng
- Tôi sao chủ tịch hai tập đoàn lớn S,K ý ạ
- Đúng vậy xin mời theo tôi và xin đưa theo cả người makeup
- Chuyện gì vậy Lê chị nghe nhầm không người đó mơi chị
- người đó là ai trời có người để ý thì chị đi đi nào tự tin lên
- Sao cần người makeup đi cùng nhỉ ,hay quay gì đó chỉ cần ngồi cạnh là thơm lây rồi đi thôi Lê
Lê: Cố lên mạnh mẽ lên nào có ng chú ý tới chị rồi ... đi theo họ mời lên tầng 2 phía dưới vẫn là lễ trao giải nhìn qua tấm kính... 1 người đàn ông ngồi quay lưng lại
Mai: Em tới rồi ạ ( chị bẽn lẽn)
- Ngồi đi ( Chị Mai ngồi còn tôi vẫn đứng anh ta xoay ghế lại khiến tôi giật mình)
Sơn: Rất vui được biết em ( a ta dơ tay bắt tay Mai,Mai lau sạch tay rồi run run dơ lên bắt tay Sơn)...
Mai: Em cũng rất vui được biết anh ạ
- Ăn thôi,à cô gái kia cũng ngồi đi ( tôi che che mặt rồi ngồi)
Mai: Kb tại sao chủ tịch lại có nhã hứng mời em vậy ạ
- Chỉ là hâm mộ diễn xuất của em thôi ,hôm nay em trang điểm rất đẹp ( tôi ngại quay đi cắt thịt ăn rồi lầm bầm ,,,hoá ra toàn lũ háo sắc định cưa con nhà ngta đây mà)...
- Tất cả nhờ có cô gái này đấy ạ rất tài năng luôn ạ ( Sơn nhìn Lê nhưng gương mặt Lê không chút biểu cảm khi đối diện Sơn)
- vậy chắc là được học cẩn thận rồi
Mai: À không bạn ý từ trên núi xuống nhà cũng khó khăn ạ ,k dc học qua trường nào đâu ạ
Sơn: Miền núi sao
Mai: Vầng do em thấy tài năng nên đã kí hợp đồng cho bạn ý đó ạ
Sơn: Cô tên Lê
Tôi: Vâng
Mai: có chuyện gì sao ạ
Sơn: không có mn ăn đi ( a ta cười nhạt nhìn Lê ăn uống rồi Lê nhìn xuống phía dưới thích thú không chút biểu hiện gì khác )... Sơn nhìn đôi môi ,đôi mắt và bàn tay Lê ( Bên dưới có đoạn diễn tấu piano Lê chăm chú nghe) cô biết đánh Piano k
Mai: Em có ạ ( Rồi Mai nhìn Sơn ý anh ta hỏi Lê nhưng Lê vô tư không nhìn Sơn)
Sơn: Vậy đoạn piano đó có nghĩa gì vậy em có thể nói cho anh k?
Mai: Nghĩa là bản tình ca buồn của chàng trai đang dành cho cô gái ạ ( sơn cười)
Sơn: 1 bản tình ca rất buồn phải không
Mai: Vâng rất buồn đoạn này có nghĩa là khi cô gái ra đi chàng trai rất buồn ( Sơn cứ nhìn Lê ăn a ta cắn răng nhìn người anh ta yêu cứ như không quen Sơn vậy)...
Sơn: Nó có nghĩa là ngày em đi anh buồn biết mấy ( Sơn cười Lê vỗ tay khi ở dưới vỗ tay) những kí ức ngỡ ngủ vùi quên lãng bỗng âm thầm thổn thức lại trong tim...
Mai: À đúng rồi ạ anh giỏi thật ,em quên mất anh là ai cơ chứ
Sơn: Em có nghĩ trên đời này có người giống nhau không
Mai: Có chứ ạ có rất nhiều người giống nhau
- Giống cả tên không
- Cái đó thì không nhưng cũng không biết thế nào đâu ạ
- Hai em ăn đi ( Anh ta lau mồm)
(N): Sơn ôm mồm chạy ra Tolet anh ta rửa mặt rồi tựa vào bồn rửa mặt... Sơn khóc nước mắt rơi vô định... là em chính là em anh phải làm thế nào đây ,,,anh phải thế nào đây trong mắt em tôi không còn tồn tại nhưng tôi biết đo là em... vì em vẫn sống em đang ở đây và em đang tồn tại,anh vi em khóc và vì em a đang mệt mỏi ( Sơn đấm bốp tay vào kính) tôi thậm chí không thể nói rằng tôi yêu em và em đang trả thù tôi bằng cách này phải không ... ông trời ơi xin hãy tha cho chúng con số phận nghiệt ngã này ( Sơn ồm mồm bàn tay đầy máu anh ta khóc nấc từng hồi ,tiếng khóc oán than,a ta cố bóp mồm để không phát ra tiếng)... nếu điều này quá khó khăn cho em tôi có nên để em ra đi không ( Sơn khóc rung người khóc như ngày Lê mất anh ta khóc cho số phận nghiệt ngã)...
  Tôi ngồi cùng chị Mai chờ anh ta đi ra mà mãi không ra...
Mai: Em về trươc đi chị chờ anh ý cũng được
- Vâng ( tôi đứng dậy chị gọi với)
- Lê này em có quen cả chủ tịch này k
- Em không nhưng em cứu ng này 1 lần anh ta ngất trên phố ( Mai nắm tay vào khăn)
Mai: Vậy chị hiểu lý do vì sao anh ta gọi lên đây rồi ngươi anh ta cần nói không phải chị đâu
- Dạ em không hiểu ( Thấy Sơn đi từ trong tolet ra tay anh ta có máu)
Mai: Anh có sao không ạ ( Sơn thất thần)
Sơn: Chỉ xươc nhẹ ( tôi thấy vết rách to máu chảy ròng anh ta không nhìn tôi như lúc nãy)
Tôi: Tôi nghĩ nên đi viện thì hơn ạ ( tôi định sơ vào tay a ta thụt lại)
Sơn: Mai anh sẽ gọi cho em nhé ( A ta nhìn Mai) giờ thì anh xin phép về trước ( không nhìn tôi mà đi rất nhanh ra ngoài... )
Tôi: Chị này người đó không sao chứ ạ
Mai: Người đó không phải là người để chúng ta sơ vào người là được đâu em nên chú ý...
- Vâng ( tôi thở dài) tại em thấy tay chảy máu nên
- Lê này dù người đó có nói gì em cũng đừng dao động ,họ như đang trêu đùa với phụ nữ thôi bọn họ là vậy
- Chị nói gì vậy e sao với dc chứ
- Chị có cảm giác vậy người đó chú ý đến em ... ( tôi đơ người)
  (N): Sơn đi ra ngoài thư kí đỡ
Thư ki: Cậu chủ trời ơi cậu chủ ( Sơn thất thần bước lên xe ) cậu chủ có đúng cô Lê không tại sao cậu lại thế này ( a ta vừa lau máu vừa khóc)
- Phải thì sao mà không phải thì sao nên băt đầu từ đâu đây ... anh không biết điều gì xảy ra với em ngày hôm đó ,a là 1 thằng đần ... .phải không em ( Sơn thở mạnh)...
   Tôi về khách sạn nằm lăn lộn... suy nghĩ về lời chị Mai nói và về những gì xảy ra ... tất cả họ đều tỏ ra như quen mình vậy mình là ai ... ôi đau đầu... đang nằm có tiếng gõ cửa
- Anh Huy đây anh muốn nói chuyện với em
- Tôi không quen đừng làm phiền tôi nữa
- Mở cửa đi anh có rất nhiều điều muốn nói với em ( tôi bấm máy xuống dưới gọi bảo vệ )
- Làm ơn có kẻ biến thái cứ làm phiền tôi ( tôi nghe tiếng bảo vệ gọi Huy xuống)
Huy: Anh sẽ chờ em vào ngày mai ngủ ngon ( tôi ngó ra rồi lầm bầm)
- Tại sao tự nhiên trên trời rơi xuống hai người đàn ông giàu có kì lạ lại cứ nói quen mình vậy nhỉ ,điên đầu mất nhưng mà người đó ( nghĩ đến Sơn) mình thấy rất quen ...
 (N): Sơn về ngồi uống rượu cả đêm ,anh ta lầm lỳ tay băng vẫn rỉ máu ...
Thư kí: Cậu chủ nghỉ đi ạ đúng như lời cậu nói phần mộ cô Lê không có cái xác nào cả ,quan tài rỗng ,thật quá trắng trợn mà...
Sơn: Âm thầm điều tra đi tao sẽ bắt chúng trả giá ( Sơn ném ly rượu vào tường)...
  Hôm sau tôi dậy đang vươn vai ... vừa mở cửa ra thì 1 cô gái đứng chờ sẵn ở cửa
- Cô là ( cô ta đẩy tôi vào phòng)
- Mày muốn gì mày đã đi rồi mà còn quay lại tại sao mày để đến lúc tao không phòng mày còn quay lại đây hả con khốn ( cô ta tóm tóc tôi)
- Này chị gì này tôi không quen mấy ng tại sao cứ làm phiền tôi vậy ,chị có nhầm không ( tiếng quát lên của Huy)
Huy: Trâm buông tay ra đi em sao vậy đừng làm hỏng chuyện
Trâm: Mày kể những gì rồi nói tao nghe xem nào có phải mày nói với anh Sơn là tao hại mày không ( cô ta hét lên Huy tát)
Huy: Bình tĩnh đi em đang tự huỷ hoại đấy biết chưa
Trâm: Tại sao anh nói anh đã xử lý rồi cơ mà
- Sự thật Lê mất tích nên anh ( Trâm tát lại Huy)
- Anh là kẻ vô tích sự ( tôi đạp Trâm rồi túm tóc lại)
Tôi: con điên này tao nói không quen rồi sao vô duyên vậy ,tao bảo buông mà không buông à ( tôi tóm lại tóc cào vào mặt cô ta)
Mai: Tất cả thôi ngay các người là ai sao tự dưg đến đây làm loạn hả
Huy: chỉ là chút việc riêng ( a ta tức giận quay đi Mai nói với)
Mai: Dù kb là chuyện gì nhưng các người nhầm rồi cô gái này không phải là cô gái các người tìm tin hay không thì tuỳ ( Trâm buông tay)
Trâm: Mày không nhận ra tao là ai sao
- Mày là ai tao cóc cần biết con điên ( tôi quát vào mặt ,cô ta buông)
- Mày đang giả vờ đúng k
- Trông mặt tao giống giả vờ không
Mai: Mới cô đi cho nếu không tôi sẽ báo cảnh sát
Tôi: Tiễn vong ( tôi vuốt lai tóc mặt bị xước)
Mai: Cpi hành ly chúng ta về nước ngay đi chị cảm thấy không ổn rồi có điều không hay rồi..
- Vâng chăc em giống ai đó lắm nên mới vậy mà kì lạ giống đến vậy sao?...
(N): Sơn ngồi thiền giữa vườn hoa và không ý kiến gì về việc khi gặp lại Lê
Thư kí: Nghe nói họ sẽ bay về nước vào chiều nay,sáng nay cô Trâm và cậu Huy có tới tìm và có gây lộn tranh cãi ( Thư kí bật đoạn quay trong phòng lời Trâm nói và lời Huy ,Sơn nghe xong nắm chặt tay)...
- Cứ để cô ta đi xa nơi này càng tốt ... ( Sơn nắm chặt gân tay nổi lên anh ta rất tức giận)...
   Sắp xếp hành lý xong lại có tiếng gõ cửa
- Ai vậy
- Mình là Jessica đây ( tôi mở cửa là cô gái hno ngất đây mà)
- Cậu là ... cậu quen mình ( cô ta ôm tôi,tôi ôm trán kb laii gì nữa đây)
- Lê ơi tại sao cậu còn sống mà lại không quay về tại sao vậy
- Bạn gì ơi có lẽ bạn nhầm rồi tôi không phải như cậu nghĩ đâu ( cô gái dơ điện thoai lên ảnh tôi chụp cùng cậu ta )
- Vậy đây là ai ?đến cả mình cậu cũng coi như không quen mà dc sao Lê ,mình lấy ck rồi sinh con rồi ( cô gái nói rối rít)
- Cậu vào phòng đi ( tôi cầm chiếc điện thoại có hình tôi) người này thật sự giống mình
- Là cậu mà còn ai nữa và mình và cậu học chung khoá makeup này này ( cậu ta gạt ảnh rất nhiều ảnh tôi đang makeup,tôi thấy đau đầu)
- Mình không nhớ gì thật sự đây không phải mình
- không lẽ cậu mất trí sao
- Mất trí ,k đời nào mọi vc mình đều nhớ thảo nào có rất nhiều ng nhận lầm mình
- không lầm đâu nếu ai từng quen cậu họ sẽ nhận ra cậu vì cậu vẫn vậy ăn tay trái,uống nước lúc nào cũng tu hết cốc
- Sao cậu biết vậy
- Cậu chuẩn bị đi đâu vậy
- Mình về nước
- Cậu thật sự quên hết mọi việc rồi sao vậy còn chồng con cậu
- Mình kết hôn rồi sao ( Jessica dơ bài báo tôi cưới Sơn )
- Đây là chồng của cậu ( tôi giật máy nhìn lại thấy anh ta tự dưng tim tôi đau nhói)
- Không thể nào giống thôi chắc chắn
- Người đó cũng tên Lê giống như cậu vậy ,vậy liệu có phải chăng là nhầm không ( tôi lảo đảo thở mạnh hoảng loạn)...
- Chắc chắn có nhầm lãn gì đó thôi tôi chắc chắn cậu lầm rồi ,cậu về đi tôi sắp phải đi rồi ( tôi đẩy Jessica ra khỏi phòng)
- Cậu là cậu mà ( đóng cửa phòng tôi thở mạnh JC bên ngoài dạp cửa) cậu không tin mình sao mình là bạn cậu mà mình sẽ viết địa chỉ nơi ngày trc cậu ở phải hay không cậu tự kiểm chứng đi mình ghét cậu ( Jc đẩy 1 mẩu giấy qua khe cửa)... tôi cầm lên địa chỉ đó ... vừa gập quần áo tôi vừa mất hồn... mình phải tìm hiểu ( tôi thay áo rồi chạy vội ra ngoài)
Mai: Em đi đâu vậy cpi đi rồi
- Em sẽ ra thẳng sân bay đồ của em ,phiền chị vào phòng mang đi hộ em
- này ... ( tôi chạy đi lên xe taxi tôi đưa tờ giấy cho tài xế)
- Cho tôi đến địa chỉ này ( lái đến đây tôi đi theo biển chỉ dẫn)... thấy biển đề nhà David Sơn tôi đi theo lá rơi đầy đường cây táo đang sai trĩu quả nhưng không ai hái kì lạ... cứ đi tôi vừa nhìn khung cảnh nơi đây... sờ lên cây táo to nhất có khắc chữ SL... hình mặt cười ... kí ức gì đó như cùng nhau đi dưới hàng cây này... tôi cố nghĩ nhưng vẫn không nhớ ra điều gì... đi sâu vào trong có con ngựa phun nước phía dưới rất nhiều xu ,tôi thả đồng xu vào rồi ước ( nhắm mắt)
(N): Sơn đang nhìn qua camera anh ta bật cười như khóc
- Em vẫn vậy như lần đầu anh gặp em ( a ta mím môi kiềm chế)
Thư ki: Có vẻ như cô Lê đã bị mất trí còn lý do vì sao thì vẫn chưa tra ra thưa cậu
- Có lẽ do tao 1 cô gái hồn nhiên ngày nào đang bị tao dày vò giằng xé chỉ vì tao muốn vui đùa muốn lấp khoảng trống nhưng tao đang phải trả giá cho việc vui đùa rằng thế nào là yêu và thế nào là vui đùa ( Sơn nhìn Lê đang nhắm mắt cười tươi)...
   Tôi tiến vào sân rồi ngó vào nhà không có ai tôi gọi cửa ... Có ai không ạ tôi muốn hỏi chút được không ạ ( Thấy 1 ng đàn ông đầu trọc dáng ẻo lả đang bê đồ)
- Cô Lê là cô rồi ( lại lao vào ôm) tôi có đang nằm mơ giữa ban ngày không
- À cái này anh biét tôi không,tôi là ai
- Trơi đất ơi cô còn sống bằng xương bằng thịt thật sao ,trơi ơi chuyện gì thế này
- Khoan tôi là ai
- Cha mẹ ơi là cô thật rồi là cô Lê ,tại sao cô giả chết để bây giờ mới quay lại vậy cô nói đi
- Tôi không quen anh ( tôi cúi đầu)
- Tôi Thịnh đây cô đến tận đây rồi vẫn nói không quen tôi là sao ( a ta dắt tôi vào nhà chỉ ảnh cưới của tôi và Sơn vẫn treo ở sảnh ) cô là phu nhân là vợ của cậu chủ chứ còn sao nữa cô bị sao vậy ( đứng trước tấm hình cưới tự dưng nước mắt tôi rơi vô thức,tôi vội gạt)
- Tại sao mỗi lần thấy tôi lại rơi nước mắt người đàn ông trong ảnh đâu rồi
- Cậu chủ đi cửa sau rồi cô chạy nhanh ra cây cầu còn kịp sẽ phải vòng qua cầu ( tôi quay đi chạy thật nhanh ra ngoài)... băng qua hàng cây chạy vô thức và dù tìm thấy nhói đau nhưng cứ muốn gặp người đó để hỏi rõ 1 lần... rằng tôi là ai ?...
 (N): Sơn đứng hút thuốc rồi thư kí ra mở xe
Thư kí: Đến giờ đi rồi ạ cô Lê đã quay đi rồi ạ
- Tốt rồi ( qua cây cầu Sơn kêu dừng xe anh ta bước xuống ,lấy 1 chiếc khăn bịt lên mắt rồi ngồi lên thành cầu) tôi muốn cảm nhận chút hương từ em gió sẽ đưa mùi hương của em đến bên tôi ( a ta cười) e đi thật rồi ... .
  Tôi chạy tới chân cầu thì thấy anh ta ngồi trên thành cầu mắt đang bịt... tôi bước tới gần có anh thư kí định lên tiêng thì tôi lắc đầu... gần tới anh ta hơn
- Có vẻ như em đến gần tôi hơn thì phải ( Tôi đứng im ngắm nhìn anh ta mặc vest trắng áo sơ mi đen như chú rể trong bức ảnh) dù đau khổ biết bao nhưng đừng mãi yêu anh như kẻ ngốc,quên đi là 1 điều đúng đắn ,k thể cùng đường đó là số mệnh của anh ( a ta cười rồi sau lớp khăn có nước mắt rơi xuống chảy lên môi anh ta) ... tôi lấy tay lau nước mắt ,,,
- Tôi và anh từng quen nhau phải không ( Sơn ngạc nhiên tôi kéo bịt mắt anh ta giữ)
- Cô là ai
- Anh bỏ ra sẽ biết tôi là ai
- Tôi không cần biết đi khỏi đây đi về nơi cô sống và phải sống thật tốt
- Anh là chồng tôi ( câu hỏi khiến a ta đứng hình) có đúng vậy không
- Ồ thì ra là cô gái hqua tôi tưởng nhầm thôi và ai cũng sẽ lầm nếu tôi là ck cô thì tại sao cô không nhớ
- cái đó tôi muốn anh nhìn vào mắt tôi trả lời tôi dc không bời vì cô gái đó rất giống ( đang nói anh ta bỏ khăn bịt mắt ra nhìn thẳng vào tôi giây phút trên cầu này gió và tuyết đang rơi xuống hoà với tóc của hai chúng tôi )
- Cô nhầm rồi giờ thì cô đã biết câu trl rồi đấy ( a ta đi xuống lướt qua vai tôi rồi lên xe,tôi gõ cửa kính)
- Khoan đã cô gái đó giống tôi thật mà còn học makeup như tôi nữa ,anh nói dối tôi phải không này anh gì ơi... ( xe dừng lại -  a ta kéo kính xuống rồi đeo kính đen lên mắt)
- Có rất nhiều cô gái đi thẩm mỹ giống vợ tôi và cô không phải là 1 trong số đó chứ
- à không tôi ăn không có đủ thi thẩm mỹ gì dc nhưng mà
- Vậy kết thúc cuộc nói chuyên ở đây được rồi
( a ta kéo kính lên tôi lầm bầm)... và cứ thế nhìn xe đi khuất... mất công thật nhưng mình đâu thẩm mỹ cô gái đó rất giống mà... .
(N): Sơn quay lại ngay khi xe đi để nhìn Lê đứng từ xa ... a ta ôm mồm nhăn mặt... anh xin lỗi anh thật sự xin lỗi người anh yêu,anh thật sự xin lỗi em Lê à ,anh nhớ em ( Sơn với tay ) a rất nhớ em số phận anh ghét nó .Xin em hãy đi đi
... ( sơn khóc rưng rức trong xe và nỗi lòng mà anh ta đang trải qua có lẽ cũng như Lê ngày trước đau đớn giày vò)...
  Tôi đứng và dường như tâm trạng tôi như đau nhói như khi thấy người đó khóc ... .cô gái nào khiến người đàn ông hoàn hảo như vậy khóc có lẽ chết cũng không hối tiếc... .

Đọc tiếp Chương 93 Truyện Tháo Chạy của tác giả Huyền Thu

Xem danh sách chương truyện Tháo Chạy full