Đọc Truyện

Đọc truyện Thả Hồn
Đọc truyện Lệ Hải Đường full
Đọc truyện Tháo Chạy full
Đọc truyện Tiết Hoa full
Đọc Truyện Kiếp Yêu full
Đọc Truyện Bụi Trong Ngực full
Đọc Truyện Chiếm Ngự full
Đọc Truyện Thêm Sắc full
Đọc truyện Hai Chị Em full
Đọc truyện Tôi Đã Sống full
Đọc truyện Duyên Phận Full

Hiển thị các bài đăng có nhãn đọc truyện tháo chạy chương 93. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn đọc truyện tháo chạy chương 93. Hiển thị tất cả bài đăng

15 thg 5, 2017

Tháo chạy chương 93 - Đọc truyện của tg Huyền Thu

Đọc truyện Tháo Chạy chương 93:

Nếu em đã quên mất con đường để tới bên anh

Thì hãy để anh tới bên em,anh sẽ đi và chạy đến em bên em 1 cách nhanh nhất
Thế nên đừng cố cắt đứt duyên phận này em nhé
Dù cho đến khi đến 1 thế giới khác
Chúng ta sẽ lại yêu nhau lần nữa ... .lời của đài radio của phát thanh viên đọc tâm thư của 1 bạn trai dành cho bạn gái đã mất... nó giống như đang bóp nghẹn thêm vào lòng Sơn,thư kí và lái xe chỉ thấy buồn cho 1 người hoàn hảo về mọi mặt nhưng lại thất bại trong tình yêu... họ đã quá quen khi nhìn tháy Sơn như vậy kể từ ngày Lê mất,,,1 người đàn ông bề ngoài hào nhoáng mạnh mẽ nhưng bên trong đang như lúc này yếu đuối mất lý trí với tiếng khóc đến xé lòng...
Thư kí: Tại sao cậu không giữ cô Lê lại,cậu chỉ cân nói cô ý cậu là
- Tao đã suy suốt đêm về nhưng cay đắng những nỗi mất mát mà có lẽ Lê đã găp phải tao không dám đối diện với điều đấy,ngay cả người tao yêu còn sống hay đã chết tao luôn luôn không bao giờ biết và tao thấy bản thân không xứng đáng với tình yêu mà cô ý dành cho tao ,tao luôn làm tổn thương người con gái ý người mà tao yêu ( Sơn gạt nước mắt đeo kính lên)
Thư kí: Kế hoạch đã sắp xếp theo đúng như cậu dự kiến rồi ạ
- Tốt hãy đảm bảo người bảo vệ tốt cho Lê
- Cái đó cậu yên tâm sẽ không có sai xót đâu ạ
   Tôi đeo balo thở dài đi ra vẫy xe taxi đi ra sân bay,mình có thẩm mỹ đâu nhưng giống thật mà hay mình có chị em sinh đôi nhỉ,nhưng cũng có thể trên đời có người giống nhưng cô gái đó tên Lê mà... đau đầu thật ( ra tới sân bay thấy chị Mai đứng chờ lo lắng)
Mai: Em đi đâu vậy nhanh lên không muộn rồi đấy
- Em đi loanh quanh chút thôi chị này nhìn em có giống ngừoi thẩm mỹ không
- Em thì xấu toàn diện rồi hấp ạ
- Chị phũ quá đấy ( lên máy bay và tôi vẫn lăn tăn về việc cô gái giống tôi cả tên lẫn khuôn mặt rất kì lạ nhưng cũng không thể lý giải nổi... ) ngó ra ngoài cửa sổ máy bay tôi thở dài,tạm biệt đất nước khiến tôi có nhiều hoài niệm kì lạ
Mai: Lê em học tiếng anh chắc giỏi lắm vì chị thấy em giao tiếp rất tốt như đã từng sống ở đây vậy
- Trước em học đại học cũng là sinh viên ưu tú đấy ạ còn về nói tiếng anh lưu loát nvay em cũng không rõ nữa...
Mai: Dù sao chúng ta cũng dc ngồi ăn cùng đại gia tỉ phú thế giới
- Anh ta có vợ rồi
- Sao em biết
- Em đoan vậy thôi ( không dám nói là mình rất giống vợ anh ta)...
- Anh ta trông trẻ nhỉ lại phong độ nữa rất dễ khiến các cô gái xao lòng... ( tôi ôm mặt thở dài nghĩ đến người đó khi bịt mắt đã khóc có lẽ anh ta buồn lắm)... về tới Việt Nam tôi đã cố quên đi hết chuyện đã xảy ra ở London dù sao chắc có nhầm lẫn thôi... và tôi lại bắt đầu lại chuỗi ngày đi làm như bình thường,vẫn vui vẻ hoạt bát náo nhiệt cho tới ngày tôi gặp Trâm cô bạn thân ngày nào trên phố
Trâm: Lê ơi phải mày không Lê đúng mày rồi trời ơi ( Trâm ôm chàm lấy tôi)
- Trời ơi lâu lắm không gặp rồi mày thế nào rồi lấy chồng chưa ( câu hỏi của tôi khiến Trâm đơ người)
- Mày sao vậy Lê tao nghe tin mày đã chết và giờ mày lại kb tao lấy ck là sao vậy Lê rốt cuộc chuyện này là sao?...
- Bố nói do sau khi mẹ mất tao bị sốc nên bị ốm có thể do nặng quá nên tao vậy quên mất còn tao vẫn nhớ mày yêu lão Hùng mà ( tôi đập vai Trâm thở mạnh)
- Ra quán cafe đi nói rõ hơn đi cái con diên này ( Trâm vừa kéo tay tôi vừa khóc) ...
(N): Sơn đã quay về Lasvegas và hằng ngày đều có người báo cáo về sinh hoạt qua những bức ảnh,video về Lê... Sơn đang ngồi sờ lên những bức ảnh ... sẽ nhanh thôi anh sẽ đến bên em nhanh thôi ,,,,( a ta u buồn nhìn ảnh Lê)... có tiếng gõ cửa
Thư kí:Cô Trâm tới thưa cậu chủ
- Cho vào đi ( Sơn cất ảnh vào ngăn kéo)
Trâm: Bất ngờ chưa nào em đến rồi này
- Có chứ về em a rất bất ngờ ( Sơn nhếch mồm)
- Lại giọng đó rồi đấy coi như em sang đây chơi vài bữa được không
- Được chứ em cứ tự nhiên
- Em nghe nói công ty anh đầu tư cho anh Huy có đúng vậy không
- Anh trai em là người có tham vọng lớn anh nên giúp anh trai của người mà anh yêu chứ,phải không ( Trâm ngạc nhiên)
- Thật sao ạ anh nói gì vậy e nghe lầm không ( Sơn cầm tay Trâm)
- Không em không nghe lầm đâu anh chợt nhận ra rằng người anh yêu vẫn là em
- Em có đang mơ không ( Sơn hôn lên trán Trâm) sự cố gắng của em không vô nghĩa đúng không anh em yêu anh ( cô ta ôm Sơn còn Sơn nhếch mồm ánh mắt lầm lỳ) à a đã gặp cô gái giống Lê rồi đúng không ạ em nghe anh Huy nói vậy nhưng cô gái đó kb chúng ta
- Anh xác minh rồi không phải là Lê cô gái đó đến từ miền núi
- Anh có rung động không khi thấy ng giống Lê
- Anh nói rồi anh giờ chỉ quan tâm đến em mà thôi dù có giống đến đâu nhưng không phải là Lê ,nếu không tại sao a không theo đuổi mà lại con ở đây chứ nhỉ
- Em biết rồi em còn cho người theo cô gái đó xem có phải là Lê không ý em sợ nếu đúng cô ý thì muốn nói rằng anh đang chờ và anh... ( Sơn hôn lên môi Trâm)
- Quá khứ rồi đùng để những người đó ảnh hưởng đến chúng ta em hiểu không,nếu em càng chú ý thì lại bắt anh phải chú ý theo em sao và ( Trâm ngắt lời)
- Em không để ý đến nữa đâu ạ ( Trâm ôm Sơn rất chặt rồi hôn khắp người Sơn)
Sơn: Em đi xa nghỉ ngơi đi anh phải đi công tác rồi khi nào về anh sẽ dành cả đêm tâm sự với em dc chứ ( Trâm sướng gật lia lịa) ... Lát sau Sơn thấy Trâm nói chuyện ở sân sau
Trâm: Em biết là nó nhưng mà anh Sơn bảo không phải rồi thì chúng ta không nên làm gì nó nữa tránh để anh Sơn chú ý,a ngốc lắm đừng để mọi thứ đổ xuống sống xuống biển ,em biết rồi a đừng đa nghi nữa dc không anh Sơn nếu nhận ra nó thì còn ở đây không,e bảo giết nó ngay từ đầu anh không chịu để nó trốn mất 2 năm giờ thì sao nó quay về đảo lộn mọi thứ ( Sơn nắm chặt tay châm thuốc hút rồi đi thẳng lên xe)
Thư kí: Cậu chủ sẽ đi với danh nghĩa của người khác hộ chiếu và mọi thứ đã đầy đủ và chuyên cơ thì sẽ do tôi đi công việc cho cậu chủ nên sẽ không ai phát hiện ra cậu đi Việt Nam đâu ah
- Tốt rồi đi thôi lòng tao nôn nao không chịu dc nữa rồi ( Sơn đội mũ lưỡi trao mặc đồ thể thao như 1 thanh niên bình thường)...
   Đến quán cafe Trâm vẫn không ngừng khóc
Trâm: Rốt cuộc có chuyện gì xảy xa với mày vậy Lê đã chết và rồi sống và rồi không nhớ
- Ai nói với mày tao chết vậy điên hết ư
- Phương đúng rồi tao phải gọi cho nó mới được ( Trâm rút máy ra face time với Phương)
Phương: gì mà gọi giờ này thế đang ăn cơm đây
Trâm: mày sẽ không tin vào mắt mình đâu ( tôi giật máy quay vào mặt tôi Phương đang gắp rau rồi lầm bầm)
Phương: Đừng bảo cho tao thấy phân của con mày như lần trước đấy ( Phương quay ra nhìn rồi không nuốt nổi cọng rau)
Tôi: Chào khoẻ không Phương đang đâu đấy ( thấy P rơi bát cơm) làm gì nghiêm trọng vậy
Phương: Anh Kiên ơi anh kiên ( ck chạy ra) a tát vào mặt em xem em có tỉnh hay mơ ( Kiên thấy tôi cũng đơ người) Lê là may thật sao Lê ( P khóc giàn giụa)
- Uk tao đây bình tĩnh nào
- Lê ơi tao nhớ mày lắm mày hiện hồn về sao không báo trước ( tôi thở dài)
- Thôi im đi tao đây do ốm nên nhà tao chuyển đi và mất liên lạc với chúng mày nên vậy thôi kia là ai vậy bạn trai à
- thế là sao tao nghe tin mày mất sang đến nơi thì mày đã dc chôn rồi
- Sang đâu
- London chồng mày là doanh nhân mà ( tôi lảo đảo)
- Phương này vừa rồi tao sang London cũng có ng nói như mày vậy nhưng tao đã xác nhận và người đó nói không phải tao
- Mày điên à ck mày là David Sơn là 1 doanh nhân 1 tỉ phú cưới tao cả hai cùng sang mà rồi mày còn gọi cho tao khi mang thai mà và nghe nói khi sinh xong mày bị băng huyết nên đã mất
- Không phải đâu có nhầm lẫn thôi ( tôi hoảng loạn) bạn trai tao còn không có thì sao có thể lấy ck dc lại lấy 1 ng giàu có dc chứ không phải đâu tao có con sao ( Tôi cười hoảng loạn)
Trâm: Mày cưới đình đám vậy mà mày quên mất đi chuyện quan trọng nhất sao
Phương: Ảnh đây đây là hôm lễ cưới có ảnh mày ngồi tựa vai ck mày đây này,đâu nhỉ ,đây rồi ( Phương chỉ đúng là Sơn tôi tự dưng ứa nước mắt ra rơi lã chã)
- Tao thật sự không nhớ anh ta là ai ,tao cần phải hỏi bố không thể nào ( Phương khóc lớn)
Phương; Tao nhớ trên cổ mày có chiếc dây chuyền có chữ SL vậy nó đâu rồi ( Tôi chợt nhớ ra có làn thấy chị gái mở tủ của chị có sợi dây có chữ SL) ...
- Tao sẽ gọi cho hai đứa sau được không ?... mình đã sinh con thật sao không đúng phải đi khám ... tôi chạy tới phòng khám sản ngồi chờ mà run run ... tiếng điẹn thoại vang lên là Bố
Bố: Lê à con bao giờ được nghỉ đừng có cố quá sức nhé con
- Bố ơi con có chị em sinh đôi không
- Con linh tinh gì vạy lấy đâu ra chứ con
- Vậy tốt rồi con muốn hỏi bố có gì giấu con phải không ạ
- Không có đâu con sao con hỏi vậy
- không có gì con có chút vc con cúp máy đây ạ ( đến lượt tôi tôi nắm chặt tay bước vào)... vào phòng khám cởi bỏ quần tôi cố hết sức trấn tĩnh bản thân... .
Bác sỹ: Không có viêm nhiễm gì đâu
- Vậy là cháu còn trinh hay không ạ ( bác sỹ cười)
- Không còn trinh mới khám phụ khoa kiểu này được chứ ( tôi đơ người)...
- Vậy cũng đồng nghĩa là có thể cháu đã sinh con ( bác sỹ ngạc nhiên tôi thất thần đi ra mặc quần rồi đi ra ngoài)... .đi lang thang trên phố như kẻ vô hồn,rốt cuộc mình là ai đã lấy ai và yêu ai?( điện thoại reo lên)
Mai: Nhớ mai chị có buổi quay quan trọng đấy
- Em đang định về nhà
- Vậy nốt mai rồi về nhé
- Vâng ( về phòng nấu cơm nước đã sôi mà tôi vẫn chưa thả rau vào)... cứ đứng nghĩ đến lúc người đó bị ngất tựa vào vai tôi,người đó khóc và rồi người đó chảy máu,bức hình cưới tất cả đó đều thật sự là mình,mình bị mất trí hay sao mình nhất định phải hỏi rõ bố ( cả đêm tôi lăn lộn sáng dậy đi tắm soi gương) mình thật sự có chồng rồi sao ,lấy được người như vậy sao...
(N): Sơn đáp chuyến bay xuống sân bay ,anh ta đi thầm lặng không ai đón ,xe của anh ta đã dc chuẩn bị sẵn ở bãi đỗ,,,,
- Chào đất nước tươi đẹp nơi có em ( Sơn nhếch mồm nhìn lên trời đang đông lá cây cũng rơi rụng đầy đường)... lái xe thẳng tới nơi Lê đang ở vừa đến sảnh thấy Lê đi sau Mai cầm cốp khuôn mặt thất thần đi đâm cả đầu vào cửa
Mai: Từ sáng đến giờ sao vậy Lê...
- Em mất ngủ
- Vì sao?
- Vì em không còn trong trắng ( Mai bât cười)
- Chị xin em đấy Lê ạ sáng ra đừng trêu chị
- Em nói thật mà kb ai là ng phá đời mới nhục nữa ... Tôi lên xe mà lòng ủ rũ ... xe tới nơi tôi ngồi trang điểm cho Mai mà lòng không yên ...
(N): Sơn nhìn Lê qua lớp cửa kính anh ta tự cười nhạt 1 mình,... nhìn em mập mạp hơn khi ở bên anh rồi,xinh hơn nữa ( Mai nhìn ra thấy Sơn ,Sơn lắc đầu và dường như Mai hiểu ý)
Mai: Lê này chị kb ngày trước em thế nào nhưng em về nghỉ ngơi đi
- Em đánh không đẹp ạ
- không thế này là đẹp rồi chị thấy em có vẻ mệt rồi nghỉ phép đi
- Vậy em về trước nhé 3 hôm nữa em lên
- Bao giờ ổn định tâm trạng rồi hãy lên làm hiểu chị không
- Vâng em sẽ ổn định ngay thôi... tôi đứng dậy bỏ đồ vào cốp về nhà thay đồ rồi chuẩn bị về quê ... tôi nằm suy nghĩ rồi ngủ thiếp đi
(N): Sơn đứng bên ngoài phòng Lê cứ định ấn rồi lại thôi chợt có điện thoại
Thư kí: Cậu chủ sang đó an toàn chứ ạ
- An toàn rồi bên đó sao rồi chúng nó có động tĩnh gì không?
- Nghe nói tên Huy vừa đấu thầu xong mảnh dất của cậu chủ rồi hắn đang rất hả hê
- Tung tin đồn rằng ta sẽ bán cổ phần tập đoàn không để cho nó lao vào đớp như cá vậy
- Vâng thưa cậu chủ ... ( cúp máy Sơn tựa vào thấy cửa không đóng chặt)
- Em ở 1m mà bất cẩn thế này sao ( Sơn mở cửa vào )... a ta tiến tới thấy bếp vẫn đang bật đun nước ... Sơn tắt rồi tiến vào phòng ngủ thấy Lê kê tay ngủ ngon lành... Sơn ngồi xuống anh ta cười nhẹ khi thấy Lê ,nụ cười khi ở cạnh người mình yêu nhẹ nhõm và bình yên... Trái đất tròn vẫn để anh gặp lại em,chỉ có điều nó nghiệt ngã phải không em,gặp lại em nhưng sao anh vẫn thấy lòng đau ( Sơn rơi nước mắt 1 bên như vô thức không đỏ mắt mà nc mắt tự rơi) dường như những kí ức chợt vùi sâu nó đang quay lại giày vò anh,anh là 1 kẻ bất tài không thể bảo vệ được em phải không ,anh xin lỗi ( Sơn định sờ bàn tay Lê rồi anh ta thụt lại a ta sợ không kiềm chế đươc chạy vội ra ngoài)...
  Tôi tỉnh dậy rồi chợt nhận ra còn về nhà,đeo balo lên vai và tôi chạy ra bến xe bắt xe về... về tới nhà thấy bố đang bế Bông
Bố: ô con về sao không báo trước
- Bố con có viẹc muốn hỏi bố rất quan trọng
- Bố đi thịt con gà nhé tối rồi nói
- Việc này quan trọng con muốn hỏi bố luôn ( bố thở dài)
- Nào việc gì nào?
- Con từng kết hôn chưa bố ( thấy bố tay bắt đầu run)
- Liên thiên lấy khi nào vơ vẩn nào ai nói với con vậy
- Bố trả lời con đi con đã từng kết hôn rồi bố đừng giấu con nữa ,đêm đêm con hay nằm mơ thấy 1 ng đàn ông anh ta hay mặc vest dáng rất cao và gọi con là Lê ( bố rơi chén trà trên tay)
- Có thế mà về hỏi bố sao con hâm quá đấy nhé ( bố lảng) bố đi thịt gà đây
- Bố con đã sang London ( bố quay lại ngạc nhiên) con đã gặp người đó đã thấy con mặc váy cô dâu con đã thấy tất cả
- Không thể có chuyện đó dc con sang đó khi nào
- Tuần trước con đã giấu bố sang đó ( bố lảo đảo) bố nói đi con là ai
- Con gặp nó rồi vậy nó có làm gì con không
- Vậy là bố thừa nhận ( tôi buông tay bố rồi chạy lên tủ chị gái mở tủ thấy sợi dây chuyền chị cất trong hộp có chữ SL dây dc gắn đá như kim cương vậy)
Bố: Con Lan này chắc giữ lại định bán đây mà trời con ơi là con ( Tôi dơ sợi dây lên)
- Bố nó có nghĩa là gì sợi dây của ai
- Đúng con đã có chồng rồi con lấy 1 thằng đại gia mà đùng cái con đòi lấy nó rồi đùng cái nó trả con về sau đó nó không cho con nuôi con nữa ,nó cấm con đến gần nhà nó và rồi con bị điên ngay sau khi nghe cuộc điên thoại con bị sốc não ,bố sẽ định giữ kín đến chết nếu con không hỏi vì nó không phải là điều tốt đẹp gì
- Bố nói dối con không thể lấy người như thế được con không tin con đã gặp anh ta rồi anh ta nói con không phải là vợ anh ta
- Nó chối bỏ con từ 2 năm trước rồi nó định giết con nhưng có người cứu con đưa về con hiểu chưa nó rất tàn ác
- Không thể thế được tại sao con không nhớ gì ( tôi lảo đảo ròi hét lên) con không thể lấy người như thế dc không bao giờ ,không ( tôi ôm sợi dây chuyền khóc lăn lộn ,kí ức quay về đoạn anh ta đeo cho tôi sợi dây chúng tôi ôm nhau trên du thuyền)... nụ cười của người đó không,con không phải là đứa bị ruồng bỏ ,không thể ( tôi chạy vụt ra ngoài)
Bố: Lê con bình tĩnh con ơi...
(N): xe Sơn không lên trên núi được anh ta đành đi nhờ xe bò đi lên núi... anh ta hỏi về nhà Lê người xe bò đáp
- À cô Lê cô giáo đấy dậy xoá mù chữ cho rất nhiều trẻ ở bản tôi rồi ( Sơn cười) nhưng bây giờ cô ý nghỉ xuống thành phố rồi
- Cám ơn đã cho đi nhờ ( Sơn rút ví đưa tiền cho anh ta họ đẩy lại)
- Tôi bảo cho a nhờ là nhờ chúng tôi nghèo nhưng không tham đâu
- Vậy rất cám ơn ( Sơn tháy vui vì con người nơi đây,nơi Lê sinh sống)... đên cửa thấy bố Lê đang ngồi thất thần bên hiên nhà Sơn bước vào ,bố Lê ngẩng lên rồi ngạc nhiên
Bố: Cậu... cậu là ( Sơn bỏ mũ ra nhìn bố Lê)
- Là con thưa bố ( bố Lê nhẩy vào đấm bốp vào mồm Sơn)
- Tôi là nhà giáo nhưng tôi cũng biết đánh người tại sao cậu hứa yêu thương nó ,tôi đã nói khi nào cậu không cần nó thì phải trả nó về nguyên vẹn cho tôi cơ mà ( Sơn đứng im)
- Con không có gì để biện minh cho việc con gây ra ( Bố Lê định đấm nữa nhưng rồi thut tay lại)...
- Cậu đi khỏi đây trước khi con tôi về đi đi đừng hại đời nó nữa con bé đa quên hết mọi chuyện rồi ( nói Sơn 1 lúc rồi ông ra hiên rót nước chè) đứng đấy nữa lại đây
 - Vâng thưa bố ( Bố Lê rót sơn đõ tay lich sự)
-  nó chắc lại trèo lên cái cây nào đó khóc 1 mình rồi
- Sao vậy ạ ( Sơn lo lắng)
- Còn sao nữa tôi giấu nó chuyện nó cưới anh ,thât ra tôi thấy kì lạ vì cậu xuất hiện ở đây vì 1 người ruồng bỏ nó tại sao lại xuất hiện ở đây đươc nên tôi muốn hỏi vì sao cậu lại muốn giết con bé ( Sơn phụt cả nước chè)
- Bố nói gì vậy ạ con không hiểu ( ông cầm cái đập ruồi đập vào đầu Sơn)
- Thế chẳng phải cậu định giết con bé rồi cho người đến đánh tôi trc mặt con bé rồi báo là con không được nuôi rồi cậu chán nó rồi
- Ai nói câu đó vậy ah ( Sơn cắn răng)
- Thằng Huy chứ ai nó đưa con Lê về rồi nói nó cứu con Lê khỏi tay cậu...
- Không phải như vậy đâu bố con tưởng Lê đã chết và
- Tôi biết thấy cậu đến tận đây là tôi biết con bé không có duyên ở với tôi rôi ,chỉ có đieu sai lầm ngày đó có lẽ sẽ là vết thương cho cả hai đứa có âm mưu có máu và nước mắt trong mối tình của 2 đứa và con bé đã bị điên ( Sơn đỏ mắt a ta ngồi im) con bé sau đó bị điên nên tôi đưa nó đi lên đây ,nó bị bọn trẻ con ném đá chảy máu rồi bị bỏng và rồi ăn như 1 loài vật ,con bé hay giành con người ta để bế và rồi con bé suýt nữa bị cưỡng hiếp nó quá đau lòng nên đã quên mất rằng nó từng cưới cậu ( Sơn hai hàng nưoc mắt lã chã)
- Con xin lỗi bố à,con thật sự kb ( sơn cúi gập đầu xuống dất a ta khóc nấc) con sai rồi đã sai khi gặp Lê con sai rồi vì con ma bị điên,Lê bị điên sao ( A ta nói câu bị điên không nên lời)...
- Cứ khóc đi hai đứa hôm nay cứ khóc đi tôi đã nói tin cậu không làm vậy với con bé và giờ tôi tin vào những gì tôi thấy cậu đang khóc vì con gái tôi ( Sơn nắm chặt chiếc chiếu bên hiên anh ta vẫn cúi đầu khóc lón trc mặt bố Lê)... đâu đó bên bờ suối Lê cũng đang ngồi khóc lớn...
 Tôi là ai,anh là ai và tôi yêu anh nhiều đến thế nào mà phát điên vậy,anh nói không quen tôi vậy mà lại đeo kính che đi đôi mắt ,chỉ có đôi mắt anh mới trả lời cho tôi rằng anh có từng yêu tôi không,,,tại sao tôi lại quên tại sao ( tôi gào lên tay vẫn nắm sợi dây chuyền)... cả hai đang khóc cho 1 mối tình định mệnh ngay từ khi gặp nhau trên taxi từ sân bay ,nụ cười bên nhau tất cả hoài niệm chỉ như cào xé thêm cho cả hai...
 Sơn ngẩng lên nhìn bố Lê ( a ta gạt nươc mắt)
- Đừng xấu hổ khi mẹ con bé mất ta cũng như cậu vậy chỉ khóc vì người mình yêu điều đó không xấu đâu Con,có những nỗi đau ùa đến bất chợt chẳng thể lành nên cứu vãn được nó thì đừng để muộn ( Sơn đứng dậy anh ta vô thức chạy chân đất bố Lê nói với) nó hay ra suối đó con ... Sơn vừa chạy vừa cắn răng... anh tuyệt đối không để mất em lần nữa ,mặc sơ mi đen quần bò sắn gấu và đi chân đất Sơn chạy cứ vậy dù kb suối ở đâu... anh ta vẫn chạy... bởi vì nếu tôi không chạy nhanh em sẽ lại biến mất khỏi tôi có phải không?... Sơn chạy đến bên bờ suối thấy Lê đang ngồi khóc ,a ta dừng lại thở Lê quay lại ...
 Tôi nước mắt vẫn roi nhưng ngạc nhiên vội đứng lên
- Anh từ đâu ( đang nói anh ta lao tới ôm)
- Anh xin lỗi em rất nhiều Lê à ,a thât sự có lỗi với em
- Anh nói không quen tôi vậy tôi là ai ( Lê dơ sợi dây chuyền lên)
- Em là vợ của anh ,chúng ta đa từng yêu nhau ,đã từng bên nhau đã từng đổ máu vì nhau và đã có con với nhau ( tôi đang dc anh ta ôm trên vai anh ta tôi cười vô thức dù cho kí ức của tôi về người này là số 0 ,tôi cười trong nước mắt rồi ngất lịm)... người ta đã nói nếu không trân trọng nhau duyên trời tự vỡ nát điều đó là sự thật ...

Đọc tiếp Chương 94 Truyện Tháo Chạy của tác giả Huyền Thu

Xem danh sách chương truyện Tháo Chạy full