Đọc Truyện

Đọc truyện Thả Hồn
Đọc truyện Lệ Hải Đường full
Đọc truyện Tháo Chạy full
Đọc truyện Tiết Hoa full
Đọc Truyện Kiếp Yêu full
Đọc Truyện Bụi Trong Ngực full
Đọc Truyện Chiếm Ngự full
Đọc Truyện Thêm Sắc full
Đọc truyện Hai Chị Em full
Đọc truyện Tôi Đã Sống full
Đọc truyện Duyên Phận Full

Hiển thị các bài đăng có nhãn đọc truyện Tháo Chạy chap 92. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn đọc truyện Tháo Chạy chap 92. Hiển thị tất cả bài đăng

15 thg 5, 2017

Tháo chạy chương 92 - Đọc truyện của tg Huyền Thu

Đọc truyện Tháo Chạy chương 92:

Anh muốn cả ngày được bên em,anh muốn thấy em cười ( Sơn thở mạnh giữa dòng người rồi nói to câu đó) em đang ở đâu ( a ta bỏ kính ra rồi lảo đảo ngã quỵ)... .

  Tôi ngó ra ngoài không thấy anh ta đuổi nữa ,và cùng hoà nhịp vào dòng người nhẩy múa dưới lễ hội ( Từ xa Sơn ôm tim ngã quỵ giữa phố nhìn thấy Lê cười trong dòng người sơn với tay)
(N): Anh muốn tim mình là 1 thế giới nhỏ đủ lớn để giấu em vào đó ( sơn cười như bị điên còn Lê vẫn vô tư nhẩy múa bên kia đường) anh muốn con đường cùng em đi kéo dài,kéo mãi đến ngày bên nhau trọn đời ( Sơn rơi nước mắt nhỏ vô thức xuống lòng đường rồi a ta ngất lịm)
  Tôi quay sang ngó thấy người đàn ông lúc nãy đuổi theo đang gục ngã bên kia đương
- ô anh gì ơi ( tôi chạy sang anh ta đang bất tỉnh) anh gì ơi này ,có ai không giúp tôi với ( nhờ 1 người cõng anh ta lên taxi)... tôi phân vân kb có nên đi cùng không ... không được mình không thể bỏ mặc người hoạn nạn được ( tôi lên xe a ta dựa đầu vào cửa kính )... rồi xe đi anh ta lắc ngả đầu vao vai tôi khiến tôi giật mình... cái cảnh đi cùng taxi này ( tôi thấy đau đầu) thấy tay anh ta đeo nhẫn cưới ... đồng hồ bóng loáng khăn quàng cổ cũng thương hiệu gọn gàng... vậy mà lại biến thái ,hay anh ta điên giống mình ngày trước điên bất thình lình ( tôi thở dài)... tôi ngồi im thấy người anh ta mùi rất thơm cái gì cũng gọn gàng... có lẽ nhà có điều kiện ... đến viện tôi cùng bác sỹ đỡ anh ta vào lúc đó tôi thấy rõ anh ta dơ tay...
Bác sỹ: Cấp cứu gấp đây là chủ tịch ( nghe thấy chủ tịch tôi đứng im rồi ôm túi quay đi)
- Về thôi họ biết anh ta là ai rồi ( lên xe thấy điện thoại của anh ta rơi tôi liền cầm chạy mang vào thì có chuông người gọi tên Trâm,,,tôi nghe máy để thông báo cho chắc... )
- Anh về rồi sao tối nay chúng ta đi ăn tối dc không anh ( tôi bịt mũi nói )
- Chủ nhân máy này bị ngất đang ở viện T ( đầu kia dập máy) ... vào đưa máy cho y tá tôi quay lại ngó vào phòng cấp cứu thì không thấy anh ta nằm ở đó nữa,họ đưa đi đâu rồi nhỉ... tôi quay đi về khách sạn chị Mai kéo tay
Mai: Vui không mua được nhiều đồ chưa?
- Nhiều rồi ạ mà chị này chủ tich như trên phim chức ý to đúng không
- Đúng vậy rất nhiều tiền
- Vậy em vừa cứu 1 vị chủ tịch đấy
- Xạo chủ tịch nào đến lượt chúng ta cứu
- Ơ em thấy họ gọi vậy mà
- Thôi nào đi chén thôi ( chị quàng vai tôi)... còn tôi cứ nghĩ đến cảnh ở sân bay và taxi là đau đầu...
(N): Sơn mở mắt
Bác sỹ: Chủ tịch cậu thấy đau ở đâu k
- Không tại sao tôi ngất đi vậy
- Kiểm tra toàn bộ sức khoẻ đều không sao có lẽ do tinh thần cậu đang bị suy nhược và đôi khi sẽ gây ra ảo giác
- Vậy à có lẽ là ảo giác ( Sơn mắt u buồn Trâm chạy tới)
Trâm: Anh không sao chứ sao lại ngất vậy anh có phải người ốm vậy đâu
- Có chuyện gì k
- Dạ ( Thấy sơn quá nhạt)
- Nếu không có gì đừng làm phiền anh ( Thư kí cúi đầu)
Thư kí: Chúng ta có cuộc họp có cần hoãn không ạ
- không cần tao ổn dù sao cái ngất này cũng đáng ( Sơn cười 1m rồi đứng dậy choàng áo quay đi) Trâm này anh nghĩ đến lúc em nên tìm cho mình cuộc sống mới rồi như em thấy dù có thế nào anh cũng sẽ không yêu em dc như trc đâu hãy đi con đường của em đừng lãng phí cạnh anh ( Trâm cắn chặt răng)
Trâm: Anh phản bội em mà nói 1 câu vậy là xong sao ,chính trong thời gian không có em anh đã quen Lê và ( a ta ngắt lời)
- Và anh đã yêu Lê ,xin lỗi em ( Sơn quay đi Trâm đi lùi lại vô hồn nhắm mắt khóc lớn)...
   Tôi theo chị Mai ra cây cầu ở đây để quay phim... trang điểm vui vẻ
Mai: Lạnh quá chị chỉ muốn kết thúc cho sớm
- Em cũng vậy rét run tay đây này ( Lê cươi tươi trang điểm tóc bay bay)...
(N): Sơn ngồi sau xe nhìn ra ngoài qua cây cầu đến đoạn có Lê đứng thì thư kí gọi
Thư kí: Cậu chủ có điện từ Lasvegas ( Sơn quay đi và giây phút giáp mặt nhau giữa hai người trên cây cầu ngày nào đã bị bỏ lỡ... )... .
 Sơn: Họp xong sẽ quay về lasvegas ngay
Thư kí: Vâng ...
   Tôi đứng nhìn chị Mai quay phim mà ngáp ngắn dài,chợt có điện của bố
Bố: Con đang làm gì đấy có phiền con không ( bố phản đối tôi đinh London nên tôi đi giấu)...
- Con đang đi dạo thôi ạ,con đang ở bên Thái Lan ( tôi cười trừ)
- Uk con à nhớ đừng đi Anh nhé con đất nước đó không hợp với con
- Ầy bố nghỉ ngơi đi ạ con biết rồi ,thôi con cúp máy đây ạ ( cũng không hiểu sao bố nghe mình đi Anh thì phản đối dữ dội từ mặt tôi các thứ nên tôi đành phải nói dối)... xong xuôi tối đến chị Mai đi dự sự kiện
Mai: Mệt mỏi ghê lại chuẩn bị gặp mấy cô nhà giàu hống hách rồi
- Chị cũng giàu mà
- Sao bằng họ được nhưng không đi cũng phải đi mệt ghê... ( tôi cười vỗ vai)
- Thôi cố lên này
- Này cứ loanh quanh mãi không kiếm bạn trai đi
- Em làm gì có thời gian mà em chưa nghĩ đến em muốn ổn định mua dc nhà cho bố rồi tính...
- Đi thôi đến đó phải hôm nay làm cho chị thật lộng lẫy nhé
- Dạ ok chị ... Trên đường đi tới sự kiện tôi thấy thú vị và hào hứng khi nhìn thấy các cô gái ăn mặc thật xinh đẹp có vẻ là tiểu thư giàu có... vào phòng thay đồ trang điểm cho chị Mai có đối thủ của chị cũng là diễn viên ngồi cạnh tên Thuỷ
Thuỷ: Ồ cậu sang khi nào vậy Mai
- Mới thôi
- Hợp đồng quảng cáo đó do mình huỷ nên họ chắc mời cậu thay mình
- Vậy à nghe nói do họ huỷ với cậu vì thoả thuận không hợp lý mà ( Thuỷ tức)
- Ai nói vớ vẩn mà thôi dù sao thì cũng chúc mừng cậu ( Thuỷ nhếch mồm đi ra chị Mai đập bàn)
Mai: Con quỷ nó cậy có đại gia chống lưng nên ra oai đây mà
- Thì chị tự hào vì không cần đại gia chị cũng nổi nhờ diễn xuất của mình mà
- Nhưng dù sao thì con đường của chị ghập ghềnh hơn nó
- Thôi nào bình tâm lại và thoải mái để thât xinh đẹp nếu em cưới đại gia em sẽ nói cho anh ta là chị xinh diễn hay
- Thôi đi cô ( chị bật cười)... xong xuôi chị tự tin bước ra còn tôi ngồi ở phòng chờ thấy có mấy cô gái cũng cầm cốp trang điểm như tôi đi vào họ đang nói chuyện rôm rả chợt có cô gái nhìn tôi đứng im rồi gọi
- Lê à phải cậu không Lê ( tôi quay sang rồi nhìn cô gái)
- Cậu gọi mình à
- Cậu là cậu sao ( cô gái ngất xỉu mn chạy lại đỡ tôi cũng vậy thấy họ gọi cô gái là Jessica )... cô gái mới gọi tên tôi rồi ngất đi ,tại sao vậy cô gái này quen mình sao hay nhầm với ai,không đúng gọi đúng tên mà ( tôi lăn tăn)... họ đưa cô gái đi nhìn họ đi khuất tôi thấy lòng rối bời... quản lý chạy ra gọi
- Lê chú ý khi nào chuẩn bị quay thì lên dặm lại cho chị Mai nhé
- Vâng em vào đây ( tôi ôm cốp trang điểm chạy vào trong khung cảnh của giới nhà giàu siêu xe và những bộ trang sức lấp lánh trên người các cô gái ) èo họ giàu thật đấy ( đến khi chị Mai lên rồi vẫy tôi nhanh chóng bước lên cả Thuỷ cũng đang được nhân viên dặm lại... thấy Thuỷ vẫy tay ai đó
Thuỷ: Anh Huy em ở đây ( cô ta nhìn sang Mai)
Mai: Đại gia của nó đấy chủ tịch tập đoàn B ( tôi cươi rồi vẫn dặm phấn cho Mai không quay lại..)
Huy: Tặng em ( thấy anh ta đưa 1 bó hoa)... tôi thấy chị Mai cúi chào ,còn tôi tóc xoã vẫn cúi dặm phấn cho Mai)
Thuỷ: Em cám ơn anh ạ
Huy: Có gì đâu anh luôn ủng hộ em ( a ta quay xuống chợt chị quản lý gọi )
- Lê ơi nhanh nhé họ sắp bấm máy rồi ( tôi quay lại cười tươi rồi vâng thấy người đàn ông đó đứng im rồi quay đầu lại nhìn khi tôi đang cười nói ... )
- Vâng em xong rồi đây
Đạo diễn: Khoan cứ có cảnh sau hậu trường này cứ tự nhiên khi make up cho các ngôi sao nhé ( họ quay từng diễn viên 1 quay luôn cả người makeup rồi chúng tôi xong và lùi ra)... vừa lùi lại tôi va vào người đàn ông vừa nhìn tôi
Huy: Cuối cùng anh cũng gặp em ( a ta ôm tôi ngay giữa đám đông)
- Ơ cái anh này lại gì nữa đây ( a ta ngạc nhiên)
- Em cứ vậy bỏ đi em có biết anh tìm em bao lâu rồi không
- Anh gì này anh nhầm nhọt rồi ạ ( tôi đẩy anh ta kéo tay đi)... hậu trường xôn xao) ơ cái anh này vô duyên vậy ,,,này ...
 (N): Sơn họp xong anh ta tắm và thay đồ rồi rót rượu uống,khoác chiếc áo sơ mi lên người, Sơn nhìn vào gương ánh mắt lầm lỳ u buồn,,,cài từng cúc áo anh ta khuôn mặt vô hồn... tiếng gõ cửa
- Em vào được không ( Là Trâm)...
- Vào đi ( cô ta bê trà vào)
- Anh định về luôn ạ em tính sẽ sang Lasvegas định cư cùng anh
- Em vẫn không hiểu những gì anh nói phải không Trâm ( cô ta lao tới ôm Sơn rồi cho tay vào trong áo sờ lên ngực Sơn)
- Chúng ta có thể yêu lại từ đầu được không anh ,anh định sống đến thế này đến bao giờ nữa ( Sơn đưng buông thõng tay)
- Anh rất trân trọng em và bây giờ luôn coi em là 1 người bạn tốt 1 người em ( Trâm đẩy sơn)
- Em không muốn làm bạn chúng ta đã là vợ chồng rồi
- Em sai rồi anh đã có vợ mới rồi
- Cô ta chết rồi anh hiểu không,anh bỏ London sang kia định cư để ảo tưởng rằng cô ta đang ở đây chỉ là cách xa nhau thôi phải không,anh đang tự dối lòng ...
- Phải dù chỉ là dối lòng anh vẫn tin rằng Lê sẽ giống như em vẫn tồn tại ở 1 nơi nào đó mà anh không biết ( Sơn đỏ mắt) anh ra sân bay luôn đây em thích cứ ở lại đây nhà anh cũng như nhà em ( Sơn vỗ vai Trâm)
- Em sẽ không bỏ cuộc tình yêu của anh đối với em khác không thể quên nvay dc
- Đối với anh tình yêu đích thực đã chết rồi ( Sơn choàng áo đi xuống dưới xe đến thẳng sân bay)
Thư kí: Cậu chủ không qua dự lễ trao giải ạ cậu là khách mời chính mà
- Tao vốn không bao giờ đến mấy sự kiện đó đi thôi,à người đưa tao vào viện là ai
- Là 1 cô gái ạ
- Vậy à tao gần đây thấy mệt mỏi nên tưởng tượng ra nhiều thứ và tao đã thấy Lê
- Cậu chủ đừng buồn nữa do tâm của cậu chủ luôn nhớ đến cô ý nên vậy đó ạ
- Chắc vậy ( Sơn nhìn ra trời tuyết rồi sơ lên kính) anh muốn nước mắt chảy ngược vào tim chảy nghẹn đi ,nhưng anh làm sao khi lý trí yếu mềm ( Sơn nhắm mắt)... anh giữ nỗi buồn lại đây rất mong rằng em ghé thăm nơi này ... .(đến sân bay vào sảnh chờ vệ sỹ bủa vây bảo vệ Sơn... đang ngồi chờ Sơn có điện thoại anh ta tay nghe điện tay nhìn lên tivi)
Mc: Đây là hậu trường của các diễn viên tới từ khắp nơi có mặt tại lễ trao giải hôm nay ạ ,chà toàn các cô gái xinh đẹp không thôi ( Đến đoạn có Lê đang dặm phấn cho Mai cười nói Sơn nhìn rồi đơ người a ta buông thõng tay rơi máy)
Thư kí : Cậu chủ ( a thư kí nhìn lên tivi) kia chẳng phải là trời đất ơi ( Sơn lảo đảo)
- Nói với tao đây không phải là ảo giác đi nhanh
- Cô gái đó rất giống cô Lê chỉ có kiểu tóc khác đi với cả mập hơn thôi còn lại
- Nói nhanh
- Đều giống ạ ( Sơn lao ra khỏi sảnh chờ)
Thư kí: Chỗ đó là lễ trao giải liên hoan phim đo ạ ( A thư kí nói với Sơn phóng vèo xe đi ,nhấn ga rất nhanh)...
- Anh không ảo giác ( Sơn cười) anh không hề ảo giác,anh nhớ em ( Sơn cười nhạt nước mắt anh ta rơi)...
    Người đàn ông tên Huy cứ kéo tay tôi ra ngoài như thể quen biết tôi
Huy: Em đã ở đâu vậy ,a tìm em rất lâu rồi em biết chưa
- Chúng ta quen nhau sao ( Lời hỏi của tôi khiến Huy ngạc nhiên)
- Em cố tình phải không nói đi ( Huy lay vai tôi)
- Anh này hay nhỉ nếu anh còn thế này tôi sẽ không khách sao đâu đấy đừng nghĩ có tiền gạ gẫm ai cũng được
- Lê em sao vậy
- Có lẽ ở đây có cô gái giống tôi vừa nay cũng có ng gọi nvay nhưng có lẽ mn nhầm rồi
- Anh vẫn chơ em nên đến giờ vẫn độc thân không lẽ em tàn nhẫn vậy sao Lê
- Độc thân ... mà thôi tôi không rảnh tán phét đâu ạ xin phép ( tôi cúi đầu chạy đi a ta giữ tay)
- Em gặp Sơn chưa em sang đây gặp nó để kể lại đúng không em nói đi ,e ầm thầm trốn anh để chờ ngày quay lại phải không
- Ơ cái anh này bỏ tay ra càng nói càng hàm hồ
- Em nói đi em gặp nó chưa à giờ nó không định cư ở LonDon nữa em sang Mỹ mà tìm ở đây chỉ có anh thôi và dù anh không có dc em anh cũng tuyệt đối không cho ai có được nhất là nó ( Tiếng sau Huy vang lên)
Sơn: Giờ thì gặp rồi thằng con hoang ạ ( Giữa sảnh chờ hai người đàn ông nhìn nhau còn Huy không buông tay tôi,tôi đứng lặng yên nhìn người đàn ông phong độ bóng mượt mà tôi đưa vào viện kia... tôi ôm mồm..
- Gì thế này lại là anh ta à ( Sơn tiến tới cánh phóng viên ào ra chụp ảnh Sơn ,Huy thấy phóng viên liền buông tay tôi)... tôi quay đi chạy thẳng vào trong ...
(N):Sơn bị đám phóng viên bao vây anh ta không chen lên dc
- Cậu David Sơn chủ tịch tập đoàn S và không đây rồi mn ơi ( phóng viên hô)... Sơn cô với chen lên gọi Lê nhưng không được còn Huy nhìn Sơn  va cười nhếch mồm ...
Chạy vào hậu trường thở hổn hển
Quản lý: To chuyện rồi Lê em quen bạn trai của diễn viên Thuỷ sao cô ta đang loạn lên kia kìa
Mai: Kệ nó đi rốt cuộc là sao Lê
- Em không quen anh ta nhận nhầm người thôi ạ
- Nhầm sao kì lạ anh ta gọi đúng tên em mà
- Em cũng không rõ nhưng em quen sao dc người như vậy...
- Chắc gạ gẫm gái nhà lành đây mà
- không phải đâu e đâu có lành ( tôi cười)
Mai: Tránh xa những ng đó ra nhé ...
- Vâng chị yên tâm họ lầm thôi ( tôi nhớ đến cái người tôi đưa vào viện a ta là ai nhỉ ... mà là ai cũng không nên nghĩ tới nữa ... tôi tự gõ đầu)... Bỗng có người vào gọi
- Diễn viên Mai là ai ạ xin mời theo tôi
Mai: Có việc gì vậy ạ
- Chủ tịch tập đoàn S và không mời cô ra bàn riêng
- Tôi sao chủ tịch hai tập đoàn lớn S,K ý ạ
- Đúng vậy xin mời theo tôi và xin đưa theo cả người makeup
- Chuyện gì vậy Lê chị nghe nhầm không người đó mơi chị
- người đó là ai trời có người để ý thì chị đi đi nào tự tin lên
- Sao cần người makeup đi cùng nhỉ ,hay quay gì đó chỉ cần ngồi cạnh là thơm lây rồi đi thôi Lê
Lê: Cố lên mạnh mẽ lên nào có ng chú ý tới chị rồi ... đi theo họ mời lên tầng 2 phía dưới vẫn là lễ trao giải nhìn qua tấm kính... 1 người đàn ông ngồi quay lưng lại
Mai: Em tới rồi ạ ( chị bẽn lẽn)
- Ngồi đi ( Chị Mai ngồi còn tôi vẫn đứng anh ta xoay ghế lại khiến tôi giật mình)
Sơn: Rất vui được biết em ( a ta dơ tay bắt tay Mai,Mai lau sạch tay rồi run run dơ lên bắt tay Sơn)...
Mai: Em cũng rất vui được biết anh ạ
- Ăn thôi,à cô gái kia cũng ngồi đi ( tôi che che mặt rồi ngồi)
Mai: Kb tại sao chủ tịch lại có nhã hứng mời em vậy ạ
- Chỉ là hâm mộ diễn xuất của em thôi ,hôm nay em trang điểm rất đẹp ( tôi ngại quay đi cắt thịt ăn rồi lầm bầm ,,,hoá ra toàn lũ háo sắc định cưa con nhà ngta đây mà)...
- Tất cả nhờ có cô gái này đấy ạ rất tài năng luôn ạ ( Sơn nhìn Lê nhưng gương mặt Lê không chút biểu cảm khi đối diện Sơn)
- vậy chắc là được học cẩn thận rồi
Mai: À không bạn ý từ trên núi xuống nhà cũng khó khăn ạ ,k dc học qua trường nào đâu ạ
Sơn: Miền núi sao
Mai: Vầng do em thấy tài năng nên đã kí hợp đồng cho bạn ý đó ạ
Sơn: Cô tên Lê
Tôi: Vâng
Mai: có chuyện gì sao ạ
Sơn: không có mn ăn đi ( a ta cười nhạt nhìn Lê ăn uống rồi Lê nhìn xuống phía dưới thích thú không chút biểu hiện gì khác )... Sơn nhìn đôi môi ,đôi mắt và bàn tay Lê ( Bên dưới có đoạn diễn tấu piano Lê chăm chú nghe) cô biết đánh Piano k
Mai: Em có ạ ( Rồi Mai nhìn Sơn ý anh ta hỏi Lê nhưng Lê vô tư không nhìn Sơn)
Sơn: Vậy đoạn piano đó có nghĩa gì vậy em có thể nói cho anh k?
Mai: Nghĩa là bản tình ca buồn của chàng trai đang dành cho cô gái ạ ( sơn cười)
Sơn: 1 bản tình ca rất buồn phải không
Mai: Vâng rất buồn đoạn này có nghĩa là khi cô gái ra đi chàng trai rất buồn ( Sơn cứ nhìn Lê ăn a ta cắn răng nhìn người anh ta yêu cứ như không quen Sơn vậy)...
Sơn: Nó có nghĩa là ngày em đi anh buồn biết mấy ( Sơn cười Lê vỗ tay khi ở dưới vỗ tay) những kí ức ngỡ ngủ vùi quên lãng bỗng âm thầm thổn thức lại trong tim...
Mai: À đúng rồi ạ anh giỏi thật ,em quên mất anh là ai cơ chứ
Sơn: Em có nghĩ trên đời này có người giống nhau không
Mai: Có chứ ạ có rất nhiều người giống nhau
- Giống cả tên không
- Cái đó thì không nhưng cũng không biết thế nào đâu ạ
- Hai em ăn đi ( Anh ta lau mồm)
(N): Sơn ôm mồm chạy ra Tolet anh ta rửa mặt rồi tựa vào bồn rửa mặt... Sơn khóc nước mắt rơi vô định... là em chính là em anh phải làm thế nào đây ,,,anh phải thế nào đây trong mắt em tôi không còn tồn tại nhưng tôi biết đo là em... vì em vẫn sống em đang ở đây và em đang tồn tại,anh vi em khóc và vì em a đang mệt mỏi ( Sơn đấm bốp tay vào kính) tôi thậm chí không thể nói rằng tôi yêu em và em đang trả thù tôi bằng cách này phải không ... ông trời ơi xin hãy tha cho chúng con số phận nghiệt ngã này ( Sơn ồm mồm bàn tay đầy máu anh ta khóc nấc từng hồi ,tiếng khóc oán than,a ta cố bóp mồm để không phát ra tiếng)... nếu điều này quá khó khăn cho em tôi có nên để em ra đi không ( Sơn khóc rung người khóc như ngày Lê mất anh ta khóc cho số phận nghiệt ngã)...
  Tôi ngồi cùng chị Mai chờ anh ta đi ra mà mãi không ra...
Mai: Em về trươc đi chị chờ anh ý cũng được
- Vâng ( tôi đứng dậy chị gọi với)
- Lê này em có quen cả chủ tịch này k
- Em không nhưng em cứu ng này 1 lần anh ta ngất trên phố ( Mai nắm tay vào khăn)
Mai: Vậy chị hiểu lý do vì sao anh ta gọi lên đây rồi ngươi anh ta cần nói không phải chị đâu
- Dạ em không hiểu ( Thấy Sơn đi từ trong tolet ra tay anh ta có máu)
Mai: Anh có sao không ạ ( Sơn thất thần)
Sơn: Chỉ xươc nhẹ ( tôi thấy vết rách to máu chảy ròng anh ta không nhìn tôi như lúc nãy)
Tôi: Tôi nghĩ nên đi viện thì hơn ạ ( tôi định sơ vào tay a ta thụt lại)
Sơn: Mai anh sẽ gọi cho em nhé ( A ta nhìn Mai) giờ thì anh xin phép về trước ( không nhìn tôi mà đi rất nhanh ra ngoài... )
Tôi: Chị này người đó không sao chứ ạ
Mai: Người đó không phải là người để chúng ta sơ vào người là được đâu em nên chú ý...
- Vâng ( tôi thở dài) tại em thấy tay chảy máu nên
- Lê này dù người đó có nói gì em cũng đừng dao động ,họ như đang trêu đùa với phụ nữ thôi bọn họ là vậy
- Chị nói gì vậy e sao với dc chứ
- Chị có cảm giác vậy người đó chú ý đến em ... ( tôi đơ người)
  (N): Sơn đi ra ngoài thư kí đỡ
Thư ki: Cậu chủ trời ơi cậu chủ ( Sơn thất thần bước lên xe ) cậu chủ có đúng cô Lê không tại sao cậu lại thế này ( a ta vừa lau máu vừa khóc)
- Phải thì sao mà không phải thì sao nên băt đầu từ đâu đây ... anh không biết điều gì xảy ra với em ngày hôm đó ,a là 1 thằng đần ... .phải không em ( Sơn thở mạnh)...
   Tôi về khách sạn nằm lăn lộn... suy nghĩ về lời chị Mai nói và về những gì xảy ra ... tất cả họ đều tỏ ra như quen mình vậy mình là ai ... ôi đau đầu... đang nằm có tiếng gõ cửa
- Anh Huy đây anh muốn nói chuyện với em
- Tôi không quen đừng làm phiền tôi nữa
- Mở cửa đi anh có rất nhiều điều muốn nói với em ( tôi bấm máy xuống dưới gọi bảo vệ )
- Làm ơn có kẻ biến thái cứ làm phiền tôi ( tôi nghe tiếng bảo vệ gọi Huy xuống)
Huy: Anh sẽ chờ em vào ngày mai ngủ ngon ( tôi ngó ra rồi lầm bầm)
- Tại sao tự nhiên trên trời rơi xuống hai người đàn ông giàu có kì lạ lại cứ nói quen mình vậy nhỉ ,điên đầu mất nhưng mà người đó ( nghĩ đến Sơn) mình thấy rất quen ...
 (N): Sơn về ngồi uống rượu cả đêm ,anh ta lầm lỳ tay băng vẫn rỉ máu ...
Thư kí: Cậu chủ nghỉ đi ạ đúng như lời cậu nói phần mộ cô Lê không có cái xác nào cả ,quan tài rỗng ,thật quá trắng trợn mà...
Sơn: Âm thầm điều tra đi tao sẽ bắt chúng trả giá ( Sơn ném ly rượu vào tường)...
  Hôm sau tôi dậy đang vươn vai ... vừa mở cửa ra thì 1 cô gái đứng chờ sẵn ở cửa
- Cô là ( cô ta đẩy tôi vào phòng)
- Mày muốn gì mày đã đi rồi mà còn quay lại tại sao mày để đến lúc tao không phòng mày còn quay lại đây hả con khốn ( cô ta tóm tóc tôi)
- Này chị gì này tôi không quen mấy ng tại sao cứ làm phiền tôi vậy ,chị có nhầm không ( tiếng quát lên của Huy)
Huy: Trâm buông tay ra đi em sao vậy đừng làm hỏng chuyện
Trâm: Mày kể những gì rồi nói tao nghe xem nào có phải mày nói với anh Sơn là tao hại mày không ( cô ta hét lên Huy tát)
Huy: Bình tĩnh đi em đang tự huỷ hoại đấy biết chưa
Trâm: Tại sao anh nói anh đã xử lý rồi cơ mà
- Sự thật Lê mất tích nên anh ( Trâm tát lại Huy)
- Anh là kẻ vô tích sự ( tôi đạp Trâm rồi túm tóc lại)
Tôi: con điên này tao nói không quen rồi sao vô duyên vậy ,tao bảo buông mà không buông à ( tôi tóm lại tóc cào vào mặt cô ta)
Mai: Tất cả thôi ngay các người là ai sao tự dưg đến đây làm loạn hả
Huy: chỉ là chút việc riêng ( a ta tức giận quay đi Mai nói với)
Mai: Dù kb là chuyện gì nhưng các người nhầm rồi cô gái này không phải là cô gái các người tìm tin hay không thì tuỳ ( Trâm buông tay)
Trâm: Mày không nhận ra tao là ai sao
- Mày là ai tao cóc cần biết con điên ( tôi quát vào mặt ,cô ta buông)
- Mày đang giả vờ đúng k
- Trông mặt tao giống giả vờ không
Mai: Mới cô đi cho nếu không tôi sẽ báo cảnh sát
Tôi: Tiễn vong ( tôi vuốt lai tóc mặt bị xước)
Mai: Cpi hành ly chúng ta về nước ngay đi chị cảm thấy không ổn rồi có điều không hay rồi..
- Vâng chăc em giống ai đó lắm nên mới vậy mà kì lạ giống đến vậy sao?...
(N): Sơn ngồi thiền giữa vườn hoa và không ý kiến gì về việc khi gặp lại Lê
Thư kí: Nghe nói họ sẽ bay về nước vào chiều nay,sáng nay cô Trâm và cậu Huy có tới tìm và có gây lộn tranh cãi ( Thư kí bật đoạn quay trong phòng lời Trâm nói và lời Huy ,Sơn nghe xong nắm chặt tay)...
- Cứ để cô ta đi xa nơi này càng tốt ... ( Sơn nắm chặt gân tay nổi lên anh ta rất tức giận)...
   Sắp xếp hành lý xong lại có tiếng gõ cửa
- Ai vậy
- Mình là Jessica đây ( tôi mở cửa là cô gái hno ngất đây mà)
- Cậu là ... cậu quen mình ( cô ta ôm tôi,tôi ôm trán kb laii gì nữa đây)
- Lê ơi tại sao cậu còn sống mà lại không quay về tại sao vậy
- Bạn gì ơi có lẽ bạn nhầm rồi tôi không phải như cậu nghĩ đâu ( cô gái dơ điện thoai lên ảnh tôi chụp cùng cậu ta )
- Vậy đây là ai ?đến cả mình cậu cũng coi như không quen mà dc sao Lê ,mình lấy ck rồi sinh con rồi ( cô gái nói rối rít)
- Cậu vào phòng đi ( tôi cầm chiếc điện thoại có hình tôi) người này thật sự giống mình
- Là cậu mà còn ai nữa và mình và cậu học chung khoá makeup này này ( cậu ta gạt ảnh rất nhiều ảnh tôi đang makeup,tôi thấy đau đầu)
- Mình không nhớ gì thật sự đây không phải mình
- không lẽ cậu mất trí sao
- Mất trí ,k đời nào mọi vc mình đều nhớ thảo nào có rất nhiều ng nhận lầm mình
- không lầm đâu nếu ai từng quen cậu họ sẽ nhận ra cậu vì cậu vẫn vậy ăn tay trái,uống nước lúc nào cũng tu hết cốc
- Sao cậu biết vậy
- Cậu chuẩn bị đi đâu vậy
- Mình về nước
- Cậu thật sự quên hết mọi việc rồi sao vậy còn chồng con cậu
- Mình kết hôn rồi sao ( Jessica dơ bài báo tôi cưới Sơn )
- Đây là chồng của cậu ( tôi giật máy nhìn lại thấy anh ta tự dưng tim tôi đau nhói)
- Không thể nào giống thôi chắc chắn
- Người đó cũng tên Lê giống như cậu vậy ,vậy liệu có phải chăng là nhầm không ( tôi lảo đảo thở mạnh hoảng loạn)...
- Chắc chắn có nhầm lãn gì đó thôi tôi chắc chắn cậu lầm rồi ,cậu về đi tôi sắp phải đi rồi ( tôi đẩy Jessica ra khỏi phòng)
- Cậu là cậu mà ( đóng cửa phòng tôi thở mạnh JC bên ngoài dạp cửa) cậu không tin mình sao mình là bạn cậu mà mình sẽ viết địa chỉ nơi ngày trc cậu ở phải hay không cậu tự kiểm chứng đi mình ghét cậu ( Jc đẩy 1 mẩu giấy qua khe cửa)... tôi cầm lên địa chỉ đó ... vừa gập quần áo tôi vừa mất hồn... mình phải tìm hiểu ( tôi thay áo rồi chạy vội ra ngoài)
Mai: Em đi đâu vậy cpi đi rồi
- Em sẽ ra thẳng sân bay đồ của em ,phiền chị vào phòng mang đi hộ em
- này ... ( tôi chạy đi lên xe taxi tôi đưa tờ giấy cho tài xế)
- Cho tôi đến địa chỉ này ( lái đến đây tôi đi theo biển chỉ dẫn)... thấy biển đề nhà David Sơn tôi đi theo lá rơi đầy đường cây táo đang sai trĩu quả nhưng không ai hái kì lạ... cứ đi tôi vừa nhìn khung cảnh nơi đây... sờ lên cây táo to nhất có khắc chữ SL... hình mặt cười ... kí ức gì đó như cùng nhau đi dưới hàng cây này... tôi cố nghĩ nhưng vẫn không nhớ ra điều gì... đi sâu vào trong có con ngựa phun nước phía dưới rất nhiều xu ,tôi thả đồng xu vào rồi ước ( nhắm mắt)
(N): Sơn đang nhìn qua camera anh ta bật cười như khóc
- Em vẫn vậy như lần đầu anh gặp em ( a ta mím môi kiềm chế)
Thư ki: Có vẻ như cô Lê đã bị mất trí còn lý do vì sao thì vẫn chưa tra ra thưa cậu
- Có lẽ do tao 1 cô gái hồn nhiên ngày nào đang bị tao dày vò giằng xé chỉ vì tao muốn vui đùa muốn lấp khoảng trống nhưng tao đang phải trả giá cho việc vui đùa rằng thế nào là yêu và thế nào là vui đùa ( Sơn nhìn Lê đang nhắm mắt cười tươi)...
   Tôi tiến vào sân rồi ngó vào nhà không có ai tôi gọi cửa ... Có ai không ạ tôi muốn hỏi chút được không ạ ( Thấy 1 ng đàn ông đầu trọc dáng ẻo lả đang bê đồ)
- Cô Lê là cô rồi ( lại lao vào ôm) tôi có đang nằm mơ giữa ban ngày không
- À cái này anh biét tôi không,tôi là ai
- Trơi đất ơi cô còn sống bằng xương bằng thịt thật sao ,trơi ơi chuyện gì thế này
- Khoan tôi là ai
- Cha mẹ ơi là cô thật rồi là cô Lê ,tại sao cô giả chết để bây giờ mới quay lại vậy cô nói đi
- Tôi không quen anh ( tôi cúi đầu)
- Tôi Thịnh đây cô đến tận đây rồi vẫn nói không quen tôi là sao ( a ta dắt tôi vào nhà chỉ ảnh cưới của tôi và Sơn vẫn treo ở sảnh ) cô là phu nhân là vợ của cậu chủ chứ còn sao nữa cô bị sao vậy ( đứng trước tấm hình cưới tự dưng nước mắt tôi rơi vô thức,tôi vội gạt)
- Tại sao mỗi lần thấy tôi lại rơi nước mắt người đàn ông trong ảnh đâu rồi
- Cậu chủ đi cửa sau rồi cô chạy nhanh ra cây cầu còn kịp sẽ phải vòng qua cầu ( tôi quay đi chạy thật nhanh ra ngoài)... băng qua hàng cây chạy vô thức và dù tìm thấy nhói đau nhưng cứ muốn gặp người đó để hỏi rõ 1 lần... rằng tôi là ai ?...
 (N): Sơn đứng hút thuốc rồi thư kí ra mở xe
Thư kí: Đến giờ đi rồi ạ cô Lê đã quay đi rồi ạ
- Tốt rồi ( qua cây cầu Sơn kêu dừng xe anh ta bước xuống ,lấy 1 chiếc khăn bịt lên mắt rồi ngồi lên thành cầu) tôi muốn cảm nhận chút hương từ em gió sẽ đưa mùi hương của em đến bên tôi ( a ta cười) e đi thật rồi ... .
  Tôi chạy tới chân cầu thì thấy anh ta ngồi trên thành cầu mắt đang bịt... tôi bước tới gần có anh thư kí định lên tiêng thì tôi lắc đầu... gần tới anh ta hơn
- Có vẻ như em đến gần tôi hơn thì phải ( Tôi đứng im ngắm nhìn anh ta mặc vest trắng áo sơ mi đen như chú rể trong bức ảnh) dù đau khổ biết bao nhưng đừng mãi yêu anh như kẻ ngốc,quên đi là 1 điều đúng đắn ,k thể cùng đường đó là số mệnh của anh ( a ta cười rồi sau lớp khăn có nước mắt rơi xuống chảy lên môi anh ta) ... tôi lấy tay lau nước mắt ,,,
- Tôi và anh từng quen nhau phải không ( Sơn ngạc nhiên tôi kéo bịt mắt anh ta giữ)
- Cô là ai
- Anh bỏ ra sẽ biết tôi là ai
- Tôi không cần biết đi khỏi đây đi về nơi cô sống và phải sống thật tốt
- Anh là chồng tôi ( câu hỏi khiến a ta đứng hình) có đúng vậy không
- Ồ thì ra là cô gái hqua tôi tưởng nhầm thôi và ai cũng sẽ lầm nếu tôi là ck cô thì tại sao cô không nhớ
- cái đó tôi muốn anh nhìn vào mắt tôi trả lời tôi dc không bời vì cô gái đó rất giống ( đang nói anh ta bỏ khăn bịt mắt ra nhìn thẳng vào tôi giây phút trên cầu này gió và tuyết đang rơi xuống hoà với tóc của hai chúng tôi )
- Cô nhầm rồi giờ thì cô đã biết câu trl rồi đấy ( a ta đi xuống lướt qua vai tôi rồi lên xe,tôi gõ cửa kính)
- Khoan đã cô gái đó giống tôi thật mà còn học makeup như tôi nữa ,anh nói dối tôi phải không này anh gì ơi... ( xe dừng lại -  a ta kéo kính xuống rồi đeo kính đen lên mắt)
- Có rất nhiều cô gái đi thẩm mỹ giống vợ tôi và cô không phải là 1 trong số đó chứ
- à không tôi ăn không có đủ thi thẩm mỹ gì dc nhưng mà
- Vậy kết thúc cuộc nói chuyên ở đây được rồi
( a ta kéo kính lên tôi lầm bầm)... và cứ thế nhìn xe đi khuất... mất công thật nhưng mình đâu thẩm mỹ cô gái đó rất giống mà... .
(N): Sơn quay lại ngay khi xe đi để nhìn Lê đứng từ xa ... a ta ôm mồm nhăn mặt... anh xin lỗi anh thật sự xin lỗi người anh yêu,anh thật sự xin lỗi em Lê à ,anh nhớ em ( Sơn với tay ) a rất nhớ em số phận anh ghét nó .Xin em hãy đi đi
... ( sơn khóc rưng rức trong xe và nỗi lòng mà anh ta đang trải qua có lẽ cũng như Lê ngày trước đau đớn giày vò)...
  Tôi đứng và dường như tâm trạng tôi như đau nhói như khi thấy người đó khóc ... .cô gái nào khiến người đàn ông hoàn hảo như vậy khóc có lẽ chết cũng không hối tiếc... .

Đọc tiếp Chương 93 Truyện Tháo Chạy của tác giả Huyền Thu

Xem danh sách chương truyện Tháo Chạy full