Đọc Truyện

Đọc truyện Thả Hồn
Đọc truyện Lệ Hải Đường full
Đọc truyện Tháo Chạy full
Đọc truyện Tiết Hoa full
Đọc Truyện Kiếp Yêu full
Đọc Truyện Bụi Trong Ngực full
Đọc Truyện Chiếm Ngự full
Đọc Truyện Thêm Sắc full
Đọc truyện Hai Chị Em full
Đọc truyện Tôi Đã Sống full
Đọc truyện Duyên Phận Full

Hiển thị các bài đăng có nhãn thêm sắc chap 4. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn thêm sắc chap 4. Hiển thị tất cả bài đăng

3 thg 2, 2017

Thêm Sắc chương 4 - Tác giả Huyền Thu

Đọc truyện Thêm Sắc chương 4:

không sao cô lại tìm con ,cô hiểu lầm gì con rồi
-ta không phải vượt xa xôi về để nghe con từ chối ,ta có thể cho con mọi thứ kể cả đôi mắt sáng trở lại

-cháu xin phép được ra về cô có thể tìm người khác đi ạ,có rất nhiều cô gái khác
-con gái đối với gia đình ta không thiếu ,chỉ cần con mang thai và sinh cháu cho nhà ta là được
-vậy sao lại là con ạ,con còn mù nữa
-ta tìm hiểu rồi con do không dc điều trị nên bị chứ kp bẩm sinh,thứ hai con có muốn bố con thoát nghèo không?
-chau xin lỗi chau không làm được đâu ,chau không thể sinh con ra rồi bỏ rơi con của chau được và cháu nghĩ còn rất nhiều ng khác tại sao lại là cháu
-ta không muốn nghe cháu từ chối,đối với cô nghe lời sẽ có ích cho cháu hơn không mất mát gì cả,chỉ cần ta thấy nó để ý ai ta sẽ gom lại và nhất định có ngày nó sẽ nhìn nhận ta và chú
-cháu không hiểu
-người đàn ông cháu gặp chính là con của chúng ta,chính xác chỉ có chúng ta coi nó là con còn nó coi chúng ta không là gì cả,đúng hơn nó không quan tâm đến ai
-tại sao lại vậy ạ
-cái này là vấn đề gia đình,cháu tuy mộc mạc nhưng nếu nó đã nói chuyện với cháu cô tuyệt đối không bỏ xót cháu ạ
-cháu có lẽ nên về thôi cô ạ ( cô cầm tay tôi)
-6 năm qua nó nói chuyện với 2 cô gái cháu chính là cô gái thứ 2 ,ta thật sự hết cách cháu hãy hiểu cho ta
-con cô bị sao mà phải cần kiếm người đẻ thuê ạ nếu là đàn ông thì chắc có gay mới k muôn sinh con ( cô ý cười to)
-cháu chỉ cần biết cô chú chọn cháu vậy là đủ giờ cháu có thể về nhưng cô đã chọn cháu hy vọng cháu biết nghe lời ( tôi quay đi không hiểu gì cả)...về tới nhà thấy Vinh nói lên
-họ là ai có làm gì em không?
-bố em đâu rồi ,họ không làm gì em cả
-bố em đang rửa mặt cho Hoa ,a mua cho em cuộn len nữa này ,cuộn kia em đan gần hết rồi đúng không?
-Hôm qua em đưa cho anh rồi mà chiếc khăn em đan đó
-em đâu có đưa gì tối qua anh có sang đâu ( tôi chết lặng người) bố tôi quát lên
-đi đâu mà giờ mới về thế hai đứa đi cùng nhau đứa về trc đưa về sau là tn?
-anh vinh về đi em có vc muốn nói với bố em
-vậy mai anh sang ( tôi k nói gì)
-con đi đâu mà giờ mới về
-bố nhớ cái chú hôm bố cứu không?
-nhớ chứ nhưng sao?
-chú đó gọi con tới nhà gặp cả vợ chú ý nữa họ nói gì đó con không hiểu đại loại muốn con đẻ thuê cho nhà họ
-sao họ nghĩ họ giàu có mà có quyền làm như vậy à?
-bố bình tĩnh nghe con nói,họ nói sẽ cho con sáng mắt và lo cho bố và em ( bố chợt lặng im)
-thật hả con,tại sao họ lại như vậy thiếu gì cô gái đẻ thuê đâu con
-chính thế con mới lạ,con có hỏi nhưng họ nói khó hiểu lắm ạ
-ông chú đó già rồi mà còn tìm vợ bé sinh con
-không không là con ông ta bố ạ ( bố thở dài rồi ra cửa ngồi )...tôi đi lên giường nằm đến gần sáng bố tôi gọi
-Xuân dậy đi nghe bố bảo
-vâng bố nói đi
-con có muốn được sáng mắt không?
-tất nhiên là muốn rồi bố ạ,nhưng hoàn cảnh không cho phép
-bố nghĩ đây là cơ hội của con,cuộc sống còn nhiều thứ con ạ,sinh con thuê nó cũng không phải huỷ hoại cả 1 đời con nhà họ giàu có con của con đẻ ra sẽ k lo thiếu thốn ,bố nhìn nhà họ rồi kp tầm thường đâu,thiếu gì người nhưng họ mở lời tức là đó là tia sáng cuối cùng của con
-con không làm thế được,con không thể sinh con cho người con không có tình cảm được
-tại sao con biết đươc sẽ không có tình cảm họ có ưng con không mới là vấn đề
-nếu để bố mẹ phải tìm người kén cho con nghĩ anh ta chắc chắn có vấn đề
-bố nghĩ kĩ rồi bố già rồi nếu con mà mù nữa ai chăm sóc em còn ai chăm sóc cho con khi bố mất,con nghĩ đến em không?( bố khóc tôi khóc)
-con thật sự bối rối bố ạ,phải làm sao đây ( tôi chảy nước mắt lã chã)...bố lục sục cả đêm không ngủ đi đi lại lại ,tôi nhắm mắt nhưng không ngủ 1 chút nào ,,,Sáng ra tự dưng có mấy người quản lý khu vực vào quát bố tôi
-ông kia ai cho ông dựng lều ở đây hả
-các chú làm phúc chúng tôi ở mấy hôm nữa rồi tính đi chỗ khác rồi
-vớ vẩn dựng lều trái phép còn to mồm à ,mau nộp phạt ra đây
-tôi làm gì có tiền các chú thương tình bố con tôi sẽ đi ngay
-có cô con gái xinh nhỉ ( bố tôi gàn)
-cháu bị mù nên xin mấy chú mấy anh thương tình mai bố con tôi đi ngay ( họ dường như lao vào rỡ lều của bố con tôi 1 cách tàn nhẫn) tôi xin mấy chú để cho các cháu có chỗ chui ra vào ( họ gỡ xong rồi bỏ đi)...tôi chỉ biết ôm em ngồi trong góc vườn sợ hãi,bố tôi đi ra nói với tôi
-con thấy đấy xã hội bây giờ người nghèo như chúng ta họ khinh hơn cỏ rác con ạ,bố xin lỗi vì đã là 1 người bất tài để các con vô gia cư không nhà cửa
-bố đừng nói vậy bố ơi ( Vinh và cô Lan chạy sang)
Vinh: qua nhà cháu ở đi chú ,cháu sẽ chăm sóc cho mọi người
Cô Lan: phải đấy anh giờ cho bọn trẻ nghỉ ngơi đi đã
-thôi nhà em cũng nhỏ chỗ đâu mà nằm anh sẽ đưa các cháu đi lên nhà bạn ở nhờ
Vinh: không được còn Xuân ( đang nói thì có người đến)
-xin chào cháu đã suy nghĩ kĩ chưa?( là chú đó) vợ chú đang chờ cháu trả lời
-cháu ( tôi ấp úng)
Bố: tôi hỏi thật anh có đúng là gia đình anh sẽ khiến mắt con gái tôi được sáng trở lại hay không
-dĩ nhiên không thiếu cách đó mới chỉ là khởi đầu mà thôi còn rất nhiều lợi ích khác chúng tôi dành cho anh và cháu
-cái tôi không hiểu là tại sao lại là con gái tôi
-cám ơn ông trời vì điều đó tôi nghĩ vậy (Hoa khóc thét lên em đói lắm em sợ nữa chị ),,,tôi đứng dậy nói vô định
-cháu đồng ý,chỉ cần chú làm cho bố cháu và em cháu được no ấm cháu không tiếc bản thân
-tốt lắm cháu gái đi thôi ( bố vào lấy đồ)
-bỏ lại hết đi chúng tôi sẽ lo toàn bộ ( Vinh kéo tay tôi)
-em đi đâu anh k để em đi được
-Hãy quên em đi,có duyên ắt sẽ gặp lại và cám ơn cô thời gian qua luôn giúp đỡ bố con cháu ( tôi cúi đầu)...tôi gạt tay Vinh rồi bám tay bố đi ra xe ngồi lên xe Vinh gõ cửa
Vinh: em nói đi thế này là sao,em bỏ anh đi theo vinh hoa phú quý sao,tại sao em lại làm vậy tại sao ( tôi nuốt nước mắt nắm chặt tay bố ) anh hận em ( xe đi nghe câu anh hận em lòng tôi đau quặn lại ,em yêu anh Vinh ạ nhưng cuộc sống này vốn dĩ bất công,đã yêu nhau rồi thì tại sao lại không đến dc vs nhau để chúng ta phải đau đớn thế này)...tôi dựa vào vai bố nước mắt rơi từng giọt bố xoa đầu tôi
-Mạnh mẽ lên con ,bố xin lỗi ( tôi ôm mồm cắn môi cố kiềm nén cảm xúc)...tới nơi bố tôi ngạc nhiên
-Đây là bệnh viện mà
Ông chú: đúng vậy chúng tôi cần làm xét nghiệm nếu con gái anh thật sự được chuẩn thì sẽ phẫu thuật ngay trong đêm nay
-Thật sao con ơi con sắp thấy ánh sáng rồi bố vui quá con ạ ( tôi buồn bã không nói gì)
Vào tới nơi cô giang
-con mau theo ta đi kiểm tra trinh tiết con đã từng có bạn trai đúng không?
-Đúng vậy thưa cô?(kiểm tra xong cô cười rất giòn)
-tốt lắm vậy con chuẩn bị phẫu thuật đi,còn nữa bố con và em gái con ta đã chuẩn bị 1 căn nhà và em gái con sẽ được đi học lớp dành cho trẻ trí tuệ kém biết đâu sẽ khá hơn
-Cám ơn cô
-đừng cám ơn vội chỉ cần con làm sai lệch hướng thì tất cả sẽ trở về vị trí cũ,tức là con phải nghe lời ta hiều không
-con hiểu ( tôi cúi đầu)...nằm lên bàn phẫu thuật trước khi nhắm mắt tôi nghĩ đến bố đến em mà cười gượng rồi cuối cùng cũng xong 18 tiếng phẫu thuật và khi ra ngoài bố tôi đã chờ sẵn...
-con có mệt không,bố định mua đồ ăn nhưng họ chuẩn bị hết cho con rồi ,bố cũng được đưa tới nhà mới con ạ
-bố hạnh phúc không
-chỉ cần con thấy ánh sáng điều đó làm bố hạnh phúc nhất con ạ,bố không mong gì hơn
-3 hôm nữa mới tháo băng bố về nghỉ ngơi đi ở đây chắc họ cũng cho người chăm sóc con rồi
-thôi bố về làm gì em con có người chăm dậy dỗ rồi nên bố không lo nữa
-vâng vậy con ngủ chút đây ( tôi lại nhớ tới Vinh nhớ mỗi lần a đọc sách cho tôi nghe mà lòng lại thấy nhói đau) 3 hôm sau là ngày tháo băng ,cảm giác hồi hộp xuát hiện trong tôi,từng lớp băng được tháo ra rồi cuối cùng là 2 mảnh bông
Bác sỹ: từ từ mở ra nhẹ nhàng nhất ( tôi mở ra thấy chói tôi lại nhắm lại) nào từ từ mở mắt ra lại lần nữa nhẹ nhàng ( tôi mở từ từ ra và điều đầu tiên tôi thấy là nụ cười của bố)
Bố: con thấy bố không con bố đây
-con thấy bố rồi con thấy rồi ( Cô giang cầm chiếc bánh thắp nến và bảo tôi thổi)
-coi như đây là ngày bắt đầu cuộc đời mới của con chúc mừng con
-cám ơn cô ( tôi ôm bố khóc thút thít)
-vừa khỏi xong khóc hại mắt nín đi con bố vui quá con ơi ,,,,khi bố đi nghỉ ngơi tôi ra nhà vệ sinh và soi mình trong gương...tôi thật sự đã thấy bàn tay chân tôi ,cảm giác khó diễn tả ...
-bố ơi con muốn được về cái lều nơi chúng ta từng sống có được không?
-được chứ con ,được mà...( tôi và bố ra ngoài thì có người đi theo)
-các chú k cần đi theo đâu cháu đi rồi sẽ về ngay...
-không được thưa cô đây là ý của chủ tịch ( phu nhân là chủ tịch) tôi lên xe như 1 tiểu thư được người đưa kẻ đón...con đường về nhà thật gập gềnh khó đi ,bước xuống xe bố đi trước dẫn đường,,,từng nhánh cây ngọn cỏ tôi đều ngắm nhìn chúng rồi lặng im,tôi thật sự đã nhìn thấy,tôi ngẩng mặt lên bầu trời lấy bàn tay che lại ánh nắng xuyên qua kẽ tay từng tia nắng khiến tôi tò mò,1 thế giới nào đó đang chờ đón tôi chăng,bỏ tay xuống gió bay lá cây xào xạc trước mắt tôi là 1 chàng trai đang đứng nhìn tôi ánh mắt như đã quen từ lâu ...người đó cứ đứng nhìn 1 lúc rồi rơi nước mắt khi nhìn tôi chợt bố tôi đánh tiếng
-Vinh đấy hả cháu ( tôi vội lùi lại và quay đi) hai đứa nói chuyện đi ,chú sẽ không quay lại đây nữa ( bố tránh ra sau cho chúng tôi nói chuyện)
Vinh: Em đã đi đâu vậy ,anh nhơ em lắm em biết không?
-em nghĩ chúng ta đã nói rõ ràng với nhau rồi ,em đi trước có lẽ tốt hơn ( tôi bc đi vinh chặn đường)
-em nhìn thấy rồi sao ,nói anh biết đi ( vinh giữ vai rồi nhìn vào tôi)
-em nhìn thấy rồi ,anh đẹp trai lắm ( tôi sờ lên khuôn mặt Vinh) nếu duyên này không thành thì đó đã là số mệnh giữa em và anh rồi ,em là 1 kẻ tồi a phải sống thật hạnh phúc nhé
-không nếu không có em sao anh hạnh phúc được ( Vinh ôm tôi vào lòng tôi dựa vào Vinh mà chỉ biết rơi nước mắt)
-Em đã thuộc về người ta rồi ,có lẽ em sẽ phải gặp 1 người đàn ông nào đó k quen biết ,không yêu thương nhưng em sẽ giữ mãi anh ở trong tim,nếu 1 ngày em quay trở về thì em đa không còn là em nguyên vẹn để yêu anh được nữa rồi
-em nói đi anh sẽ xin họ,em nợ họ đôi mắt anh sẽ trả cho họ bằng cả cuộc đời anh ( tôi đẩy Vinh ra cười nhạt) em sẽ lấy ai nói a biết đi
-Em sẽ nhớ mãi khoảnh khắc a đọc sách cho em nghe ,anh dậy em học từng chút một em mãi mãi không quên còn anh phải luôn sống ngẩng cao đầu trở thành 1 ngươi thành đạt ( tôi quay đi chạy thật nhanh nc mắt rơi con tim đau ) tôi lên xe ( vinh chạy theo gõ vào cửa)
-Anh nhất định sẽ thành đạt sẽ tìm em ,anh mãi mãi không lấy ai khác ngoài em ,em nhất định phải nhớ tới anh và quay trở về bên anh ( tôi ôm mặt khóc không thành lời)
Đọc tiếp Thêm Sắc:

Đọc Truyện Thêm Sắc chương 5 TG Huyền Thu